"Ừ. . . . . ." Uyển Tình bị hắn ôm, không dám lộn xộn.
Hắn vỗ vài cái, chờ cô hô hấp ổn định, nhìn về phía đồ ăn: "Ăn thêm chút." Mới ăn nửa bát sao đủ được.
Thiên Tuyết bưng bát lên, tiếp tục cho ăn.
Hắn nhìn chằm chằm Uyển Tình, nhìn không chuyển mắt nhìn vài phút, nói: "Ba em vừa mới gọi điện thoại đến ——"
Uyển Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có một chút hận ý: "Ông ta nói cái gì?"
Mục Thiên Dương ôn nhu gạt tóc sang bên mặt cô: "Mẹ em đã biết, nhất định sợ hãi, em gọi điện cho bà, để bà an tâm đi."
Uyển Tình cả kinh, vội vàng trái phải tìm kiếm di động của mình, không thấy, liền hỏi Thiên Tuyết: "Điện thoại của tớ đâu?"
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, không ấn tượng, lấy điện thoại mình ra gọi qua, tắt máy. Cô nói: "Có phải hay không. . . . . . rơi ở trung tâm thương mại."
Uyển Tình nhớ lại, mình lúc ấy cầm một cái túi, quần áo và di động chìa khóa ví tiền đều ở trong đó. Lúc ngã thang máy, dường như rơi rồi. Cô vội vàng giành lấy di động của Thiên Tuyết: "Cho tớ! Tớ gọi điện cho mẹ tớ!"
"Đợi chút! Gọi được rồi ——" Thiên Tuyết kêu to một tiếng.
Uyển Tình vội vàng an tĩnh lại.
Thiên Tuyết và bên kia nói vài câu, cúp điện thoại: "Có người trả túi xách của cậu về cửa hàng trà sữa, cửa hàng trưởng vừa kêu người mang điện thoại của cậu đi sửa."
Mục Thiên Dương nói: "Em quay lại đó lấy."
"A?"
"Mau đi!"
"Dạ, được." Thiên Tuyết đứng lên, đi ra ngoài.
Uyển Tình kêu lên: "Điện thoại của cậu——"
Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, đưa di động cho cô. Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm di động của mình cho Thiên Tuyết: "Có việc gọi lại."
Uyển Tình lập tức bấm số của Từ Khả Vi, một tay Mục Thiên Dương cầm di động. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, hai mắt lập tức ướt át, buồn hỏi: "Không thể sao?"
"Có thể, đừng khóc." Mục Thiên Dương vội vàng đưa tay lau nước mắt của cô, ôn nhu nói, "Em đừng vội. Mẹ em nghe được âm thanh em không đúng, sẽ lo lắng. Em bị hoảng sợ, vừa mới tỉnh nên mới gọi điện thoại cho bà, biết không?"
Uyển Tình gật gật đầu.
Mục Thiên Dương buông di động ra: "Gọi đi, nhớ rõ số điện thoại không?"
"Nhớ rõ." Hai tay Uyển Tình cầm di động, có chút run run.
Mục Thiên Dương nhớ tới tình trạng cánh tay của cô, nói: "Anh giúp em."
Uyển Tình sửng sốt, liền đưa di động cho hắn, sau đó đọc từng con số một.
Mục Thiên Dương vừa ấn vừa cười hỏi: “Em thuộc số điện thoại của anh không?"
Uyển Tình ngơ ngác nhìn hắn, hắn đưa điện thoại di động dán bên tai cô, thẳng đến khi bên trong điện thoại truyền đến âm thanh của Từ Khả Vi, cô mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hô: "Mẹ!"
"Uyển Tình. . . . . ." Từ Khả Vi rốt cục nhẹ nhàng thở ra, "Con ở đâu? Con có sao không?"
"Con không sao." Uyển Tình nói, "Di động con rớt, sợ mẹ gọi không được lo lắng, mượn di động của Tiểu Tuyết gọi cho mẹ một tiếng."
Từ Khả Vi bỗng nhiên khóc: "Con còn muốn gạt mẹ. . . . . ."
"Con. . . . . ."
"Mẹ đều biết rồi!"
Uyển Tình dừng một chút, hỏi: "Mẹ làm sao mà biết được?"
Từ Khả Vi không nhắc tới Đinh Chí Cương, chỉ nói nhìn thấy trên mạng, sau đó liền hỏi tình hình của cô.
Uyển Tình nói: "Con không sao, chính là cánh tay có một chút trầy da, bị hoảng sợ, vừa mới mới tỉnh lại. Hiện tại ở trong nhà Tiểu Tuyết, cậu ấy và người nhà cậu ấy đang chăm sóc cho con."
"Nhà Tiểu Tuyết ở nơi đâu? Mẹ đi đón con!"
"Không!" Uyển Tình vội vàng nói, phát hiện mình quá vội, giải thích nói, "Hiện tại đã khuya, mẹ không có phương tiện đến đây. Nhà Tiểu Tuyết có xe, con bảo bọn họ đưa ——"
Cô bỗng nhiên dừng lại một lát, nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương gật gật đầu. Cô thở ra, tiếp tục nói: "Mẹ hiện tại ở nơi đâu? Con phải trực tiếp về nhà sao?"
"Ừ. Mẹ và dì Quản đều ở nhà, con xem phía Tiểu Tuyết bọn họ có tiện không, mẹ sáng mai đi đón con."
"Con hỏi một chút." Uyển Tình nói.
Tắt điện thoại, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, sợ hãi nhìn Mục Thiên Dương: "Anh biết rồi?"
"Biết cái gì?" Mục Thiên Dương bưng cơm lên nhìn nhìn, đã lạnh, liền mở nồi cơm điện ra đổ vào, từ bên cạnh lấy thêm cơm nóng ra.
"Chuyện tôi đến quán trà sữa.... ...... làm việc." Âm thanh Uyển Tình thấp run run, rất là sợ hãi, "Tôi không phải cố ý giấu giếm anh! Tôi nói với mẹ tôi——"
"Tôi biết." Mục Thiên Dương tới gần cô, dùng thìa múc đồ ăn đến bên miệng cô, "Há mồm."
Uyển Tình há mồm ăn, vừa ăn vừa rơi lệ.
"Đừng khóc. Không trách em."
"Thật sự?" Uyển Tình nghẹn ngào một chút.
"Ừ." Mục Thiên Dương gật đầu, đưa tay lau nước mắt cô, "Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, bên ngoài ồn ào huyên náo, ngày mai bắt đầu nghỉ đi. . . . . . Phỏng chừng mẹ em cũng sẽ không muốn em đi."
Uyển Tình gật đầu.
Mục Thiên Dương lặng im vài giây, tiếp tục nói: "Sắp khai giảng, sau khi trở về em không cần lại đây."
"Vậy sau khai giảng?"
"Anh sẽ thuê một phòng ở phụ cận trường học."
Uyển Tình ngẩn ra, đột nhiên có chút muốn cười, cô lại có thể không chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Mục Thiên Dương dừng một chút, có chút khó chịu. Hắn không muốn nhốt cô, nhưng hắn đồng thời cũng không buông tay được.
"Chính là thuận tiện ...... . Mà thôi." Hắn khốn khổ nói, cổ họng rất khó chịu, "Bình thường em muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó, thời gian anh đến bên kia . . . . . . Hẳn là không nhiều lắm." Nếu cô không thích, hắn liền ít xuất hiện.
Hắn thấy cô không nói lời nào, không biết nên lấy lòng cô như thế nào, luống cuống nắm nắm tay, nói: "Anh chuẩn bị cùng với chị em. . . . . . Cùng Đinh Thải Nghiên, giải trừ hôn ước."
Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cười chút, không có giải thích thêm một bước, tiếp tục cho cô ăn cơm: "Nào, ăn thêm chút."
Uyển Tình thực cố gắng lại ăn một chén cơm, hỏi: "Tôi hôm nay có thể trở về không?"
"Chờ Thiên Tuyết trở về được không?"
Uyển Tình gật đầu.
"Lại nằm một lát?"
"Tôi thu dọn đồ."
"Em nghỉ ngơi, tôi gọi là bà Trương đến."
Muốn thu thập quần áo của bản thân Uyển Tình, không có bao nhiêu, dùng túi du lịch có sọc màu xanh nửa túi —— túi là Uyển Tình mang từ nhà đến, là túi cô được một bạn học tặng khi tốt nghiệp, nghe nói chỉ có 14 đồng tiền, bất quá đối với Uyển Tình mà nói rất hữu dụng, vài năm này trọ ở trường được nghỉ mấy tháng, tới tới lui lui đều là dùng túi này để đựng đồ.
Thu thập xong, Mục Thiên Dương tự mình xách túi, một tay nắm tay Uyển Tình, xuống lầu. Đợi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết cầm một túi đeo vai trở về, thấy Uyển Tình và túi trên bàn trà, sửng sốt: "Cậu đây là. . . . . ."
"Kêu tài xế đến lái xe." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết gật đầu, bỏ túi xuống, đi gọi điện thoại cho lái xe. Nghĩ đến A Thành bị đạp một cước, liền gọi A Hoa.
Uyển Tình lấy chìa khóa và di động ở trong túi đeo vai ra, đặt vào túi du lịch sọc xanh, lại lấy ví tiền ra, rút thẻ bên trong ra, đưa cho Mục Thiên Dương: "Tôi đến đại học C lại mang theo. . . . . ."
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 219: Không trách em
Edit: TinhMac
Beta: minhhy299
"Ừ. . . . . ." Uyển Tình bị hắn ôm, không dám lộn xộn.
Hắn vỗ vài cái, chờ cô hô hấp ổn định, nhìn về phía đồ ăn: "Ăn thêm chút." Mới ăn nửa bát sao đủ được.
Thiên Tuyết bưng bát lên, tiếp tục cho ăn.
Hắn nhìn chằm chằm Uyển Tình, nhìn không chuyển mắt nhìn vài phút, nói: "Ba em vừa mới gọi điện thoại đến ——"
Uyển Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có một chút hận ý: "Ông ta nói cái gì?"
Mục Thiên Dương ôn nhu gạt tóc sang bên mặt cô: "Mẹ em đã biết, nhất định sợ hãi, em gọi điện cho bà, để bà an tâm đi."
Uyển Tình cả kinh, vội vàng trái phải tìm kiếm di động của mình, không thấy, liền hỏi Thiên Tuyết: "Điện thoại của tớ đâu?"
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, không ấn tượng, lấy điện thoại mình ra gọi qua, tắt máy. Cô nói: "Có phải hay không. . . . . . rơi ở trung tâm thương mại."
Uyển Tình nhớ lại, mình lúc ấy cầm một cái túi, quần áo và di động chìa khóa ví tiền đều ở trong đó. Lúc ngã thang máy, dường như rơi rồi. Cô vội vàng giành lấy di động của Thiên Tuyết: "Cho tớ! Tớ gọi điện cho mẹ tớ!"
"Đợi chút! Gọi được rồi ——" Thiên Tuyết kêu to một tiếng.
Uyển Tình vội vàng an tĩnh lại.
Thiên Tuyết và bên kia nói vài câu, cúp điện thoại: "Có người trả túi xách của cậu về cửa hàng trà sữa, cửa hàng trưởng vừa kêu người mang điện thoại của cậu đi sửa."
Mục Thiên Dương nói: "Em quay lại đó lấy."
"A?"
"Mau đi!"
"Dạ, được." Thiên Tuyết đứng lên, đi ra ngoài.
Uyển Tình kêu lên: "Điện thoại của cậu——"
Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, đưa di động cho cô. Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm di động của mình cho Thiên Tuyết: "Có việc gọi lại."
Uyển Tình lập tức bấm số của Từ Khả Vi, một tay Mục Thiên Dương cầm di động. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, hai mắt lập tức ướt át, buồn hỏi: "Không thể sao?"
"Có thể, đừng khóc." Mục Thiên Dương vội vàng đưa tay lau nước mắt của cô, ôn nhu nói, "Em đừng vội. Mẹ em nghe được âm thanh em không đúng, sẽ lo lắng. Em bị hoảng sợ, vừa mới tỉnh nên mới gọi điện thoại cho bà, biết không?"
Uyển Tình gật gật đầu.
Mục Thiên Dương buông di động ra: "Gọi đi, nhớ rõ số điện thoại không?"
"Nhớ rõ." Hai tay Uyển Tình cầm di động, có chút run run.
Mục Thiên Dương nhớ tới tình trạng cánh tay của cô, nói: "Anh giúp em."
Uyển Tình sửng sốt, liền đưa di động cho hắn, sau đó đọc từng con số một.
Mục Thiên Dương vừa ấn vừa cười hỏi: “Em thuộc số điện thoại của anh không?"
Uyển Tình ngơ ngác nhìn hắn, hắn đưa điện thoại di động dán bên tai cô, thẳng đến khi bên trong điện thoại truyền đến âm thanh của Từ Khả Vi, cô mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hô: "Mẹ!"
"Uyển Tình. . . . . ." Từ Khả Vi rốt cục nhẹ nhàng thở ra, "Con ở đâu? Con có sao không?"
"Con không sao." Uyển Tình nói, "Di động con rớt, sợ mẹ gọi không được lo lắng, mượn di động của Tiểu Tuyết gọi cho mẹ một tiếng."
Từ Khả Vi bỗng nhiên khóc: "Con còn muốn gạt mẹ. . . . . ."
"Con. . . . . ."
"Mẹ đều biết rồi!"
Uyển Tình dừng một chút, hỏi: "Mẹ làm sao mà biết được?"
Từ Khả Vi không nhắc tới Đinh Chí Cương, chỉ nói nhìn thấy trên mạng, sau đó liền hỏi tình hình của cô.
Uyển Tình nói: "Con không sao, chính là cánh tay có một chút trầy da, bị hoảng sợ, vừa mới mới tỉnh lại. Hiện tại ở trong nhà Tiểu Tuyết, cậu ấy và người nhà cậu ấy đang chăm sóc cho con."
"Nhà Tiểu Tuyết ở nơi đâu? Mẹ đi đón con!"
"Không!" Uyển Tình vội vàng nói, phát hiện mình quá vội, giải thích nói, "Hiện tại đã khuya, mẹ không có phương tiện đến đây. Nhà Tiểu Tuyết có xe, con bảo bọn họ đưa ——"
Cô bỗng nhiên dừng lại một lát, nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương gật gật đầu. Cô thở ra, tiếp tục nói: "Mẹ hiện tại ở nơi đâu? Con phải trực tiếp về nhà sao?"
"Ừ. Mẹ và dì Quản đều ở nhà, con xem phía Tiểu Tuyết bọn họ có tiện không, mẹ sáng mai đi đón con."
"Con hỏi một chút." Uyển Tình nói.
Tắt điện thoại, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, sợ hãi nhìn Mục Thiên Dương: "Anh biết rồi?"
"Biết cái gì?" Mục Thiên Dương bưng cơm lên nhìn nhìn, đã lạnh, liền mở nồi cơm điện ra đổ vào, từ bên cạnh lấy thêm cơm nóng ra.
"Chuyện tôi đến quán trà sữa.... ...... làm việc." Âm thanh Uyển Tình thấp run run, rất là sợ hãi, "Tôi không phải cố ý giấu giếm anh! Tôi nói với mẹ tôi——"
"Tôi biết." Mục Thiên Dương tới gần cô, dùng thìa múc đồ ăn đến bên miệng cô, "Há mồm."
Uyển Tình há mồm ăn, vừa ăn vừa rơi lệ.
"Đừng khóc. Không trách em."
"Thật sự?" Uyển Tình nghẹn ngào một chút.
"Ừ." Mục Thiên Dương gật đầu, đưa tay lau nước mắt cô, "Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, bên ngoài ồn ào huyên náo, ngày mai bắt đầu nghỉ đi. . . . . . Phỏng chừng mẹ em cũng sẽ không muốn em đi."
Uyển Tình gật đầu.
Mục Thiên Dương lặng im vài giây, tiếp tục nói: "Sắp khai giảng, sau khi trở về em không cần lại đây."
"Vậy sau khai giảng?"
"Anh sẽ thuê một phòng ở phụ cận trường học."
Uyển Tình ngẩn ra, đột nhiên có chút muốn cười, cô lại có thể không chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Mục Thiên Dương dừng một chút, có chút khó chịu. Hắn không muốn nhốt cô, nhưng hắn đồng thời cũng không buông tay được.
"Chính là thuận tiện ...... . Mà thôi." Hắn khốn khổ nói, cổ họng rất khó chịu, "Bình thường em muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó, thời gian anh đến bên kia . . . . . . Hẳn là không nhiều lắm." Nếu cô không thích, hắn liền ít xuất hiện.
Hắn thấy cô không nói lời nào, không biết nên lấy lòng cô như thế nào, luống cuống nắm nắm tay, nói: "Anh chuẩn bị cùng với chị em. . . . . . Cùng Đinh Thải Nghiên, giải trừ hôn ước."
Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn cười chút, không có giải thích thêm một bước, tiếp tục cho cô ăn cơm: "Nào, ăn thêm chút."
Uyển Tình thực cố gắng lại ăn một chén cơm, hỏi: "Tôi hôm nay có thể trở về không?"
"Chờ Thiên Tuyết trở về được không?"
Uyển Tình gật đầu.
"Lại nằm một lát?"
"Tôi thu dọn đồ."
"Em nghỉ ngơi, tôi gọi là bà Trương đến."
Muốn thu thập quần áo của bản thân Uyển Tình, không có bao nhiêu, dùng túi du lịch có sọc màu xanh nửa túi —— túi là Uyển Tình mang từ nhà đến, là túi cô được một bạn học tặng khi tốt nghiệp, nghe nói chỉ có 14 đồng tiền, bất quá đối với Uyển Tình mà nói rất hữu dụng, vài năm này trọ ở trường được nghỉ mấy tháng, tới tới lui lui đều là dùng túi này để đựng đồ.
Thu thập xong, Mục Thiên Dương tự mình xách túi, một tay nắm tay Uyển Tình, xuống lầu. Đợi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết cầm một túi đeo vai trở về, thấy Uyển Tình và túi trên bàn trà, sửng sốt: "Cậu đây là. . . . . ."
"Kêu tài xế đến lái xe." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết gật đầu, bỏ túi xuống, đi gọi điện thoại cho lái xe. Nghĩ đến A Thành bị đạp một cước, liền gọi A Hoa.
Uyển Tình lấy chìa khóa và di động ở trong túi đeo vai ra, đặt vào túi du lịch sọc xanh, lại lấy ví tiền ra, rút thẻ bên trong ra, đưa cho Mục Thiên Dương: "Tôi đến đại học C lại mang theo. . . . . ."