Uyển Tình muốn thừa dịp Mục Thiên Dương không ở, trộm về nhà, thật sự là quá ngây thơ rồi! Mỗi ngày học bù, học xong tiết chính khóa còn có tiết tự học, làm sao có thời giờ? Hơn nữa trường học chỉ còn lại có học sinh năm ba bọn họ, tất cả đều ở trường, cho nên cửa trường giới nghiêm, không đến khi giờ học bù chấm dứt, bất luận kẻ nào đều không thể bước ra khỏi trường học.
Nếu là nguyên nhân này, quay về nhà không được cũng không sao. Uyển Tình duy nhất lo lắng chính là Mục Thiên Dương, nếu hắn đã trở lại, khẳng định lại sẽ gọi cô quay về biệt thự.
Lo lắng đề phòng liên tục đến ba ngày trước khi tiết học bù chấm dứt, ngày đó Mục gia có người đến tìm Thiên Tuyết, khi quản lí trí túc xá đến thông tri, Uyển Tình sợ tới mức cả người cứng ngắc, sợ là Mục Thiên Dương.
Thiên Tuyết buông tiểu thuyết xuống đi ra ngoài, hơn mười phút sau trở về, là một người. Uyển Tình trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thiên Tuyết cầm một xấp giấy màu hồng nhạt, cởi dây nơ đang buộc chặt xuống, liền mở từng cái một nhìn thoáng qua. Uyển Tình cùng hai bạn cùng phòng khác đều có chút nghi hoặc, một lát sau, một người trong đó hỏi: "Thiên Tuyết, đây là cái gì?"
"Thư mời." Mục Thiên Tuyết nói, "Ba ngày sau sinh nhật tôi, mời các người đi tham gia."
"Thật sự? !"
"Đương nhiên! A, tìm được rồi!" Mục Thiên Tuyết đem một thư mời đưa qua, "Của bạn!"
Sau đó lại tìm ra hai tờ, cho Uyển Tình cùng một bạn cùng phòng khác, tiếp theo sửa sang lại những thư mời còn lại tốt, liền lần lượt vào từng phòng ngủ đưa thư. Lúc này chỉ đưa cho nữ sinh, còn nam sinh khi buổi chiều đi học mới phát. Toàn bộ lớp đều đã mời, hơn nữa đều tỏ vẻ sẽ tham gia, kể cả Đỗ Thiến luôn luôn cùng cô đối lập.
Con cháu nhà giàu có, giao tiếp cũng là một loại bồi dưỡng từ nhỏ. Cạnh tranh trong hai năm, bọn họ đều toàn bộ trưởng thành, đi vào thế giới người lớn, trong khoảng thời gian này, không ai mời bọn họ tham gia yến hội, chính bọn họ cũng sẽ tự mở vài buổi tiệc, nhân cơ hội tốt nhận thức nhiều những người này, cùng mọi người câu thông tình cảm, vì tương lai chuẩn bị sẵn sàng.
Ngày học thêm chấm dứt đó, Uyển Tình thu thập tốt hành lý, cùng Thiên Tuyết rời khỏi phòng ngủ. Đi ra cửa trường, không thấy được ô tô quen thuộc, Thiên Tuyết cúi đầu cười, nói ở bên tai cô: "Xem ra anh tôi vứt bỏ cô rồi, cũng không tới đón cô!" Nói xong liền kéo vali đi đến một chiếc xe, là ô tô đại trạch Mục gia phái tới đón cô.
Uyển Tình phát ngốc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy thoải mái trước nay chưa có. Cô quay ngược về phòng ngủ, để thùng lớn mang từ biệt thự đến xuống, thay đổi quần áo, lấy ra mình ban đầu túi du lịch bằng vải màu lam của mình, bỏ một ít bài giảng trên lớp cùng quần áo của mình, liền chạy nhanh như bay tới cửa trường.
Thiên Tuyết ở trên xe, nhàn chán đến chết mà bắt đầu gõ tay, đột nhiên, cô nhớ tới cái gì, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Anh, anh mặc kệ cô nữa à!"
Phía trước là lái xe của đại trạch Mục gia, cô không dám lộ ra quá nhiều, cho nên đơn giản nói một chữ"Cô", nghĩ đến lái xe cũng không đoán ra cái gì, lại càng không đến mức về cáo trạng cho Mục lão thái gia cùng Mục phu nhân.
Bất quá Mục Thiên Dương ngược lại lập tức liền hiểu được: "Chuẩn bị yến hội sinh nhật của em thật tốt, chuyện của anh em không được quản!"
"A. Em nghĩ vị bạn cùng phòng kia của em hẳn sẽ không đến đấy chứ…"
"Cô phải đi!" Mục Thiên Dương rõ ràng hữu lực nói, "Em gọi cho cô một cuộc điện thoại, miễn cho cô nghĩ mình được tự do."
"A. . . . . ." Thiên Tuyết tắt điện thoại, lại gọi cho Uyển Tình.
Uyển Tình vừa mới đi ra cửa trường, nghe điện thoại vang lên, giật mình một cái, còn tưởng rằng là Mục Thiên Dương. Cô nhìn nhanh về phía đường cái, không thấy được người cùng xe của hắn, mới chậm rãi lấy điện thoại ra, thấy là Thiên Tuyết, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Alô."
"Ba ngày sau, đừng quên đi tham gia yến hội sinh nhật của tôi!"
"Tôi. . . . . ."
" Tôi cái gì tôi? Anh mua cho cô nhiều quần áo như vậy, đến lúc đó tự mình đi tới chọn một kiện, đừng ăn mặc tự tiện làm mất mặt tôi!"
"Tôi có thể không đi hay không?"
Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng: "Cô đi hỏi anh tôi là tốt rồi!"
"Hắn. . . . . . Hắn đã trở lại?"
"Đúng vậy, hắn đại từ đại bi, trước thả côvề nhà. Nếu cô luyến tiếc, tôi lập tức nói cho hắn, làm cho hắn phái người đi đón cô ——"
"Đừng ——" Uyển Tình quát to một tiếng, thấp giọng nói, "Tôi sẽ đi."
"Vậy là tốt rồi." Thiên Tuyết cúp điện thoại.
Uyển Tình hít sâu một hơi, cảm thấy mình phơi nắng đến sắp té xỉu. Hắn còn không có ngán sao? Hắn còn không buông tha mình? Cô nghĩ, trải qua ba vòng này, hắn đã muốn không quan tâm đến cô rồi.
Uyển Tình về đến nhà, Từ Khả Vi đang ở nấu cơm, thấy đầu cô đầy đổ mồ hôi, đau lòng nói: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, mẹ lấy dưa hấu cho con."
"Con tự lấy."
"Bảo con ngồi yên đó." Từ Khả Vi giả bộ phẫn nộ.
Uyển Tình thấy bà tinh thần không tồi, đành phải ngồi xuống. Dưa hấu mang đến, hai người cùng nhau ăn, Uyển Tình hỏi: "Mẹ, ở nhà một mình nhàm chán không?"
"Cũng không phải sao?" Từ Khả Vi nói, "Mẹ nói muốn đi làm, con lại mặc kệ."
"Đừng, con là lo lắng cho thân thể mẹ. . . . . ." Uyển Tình cũng có chút rối rắm. Cô không muốn mệt thân thể của Từ Khả Vi, cũng không muốn cho Từ Khả Vi nghẹn ra bệnh tâm lý gì.
Nếu Mục Thiên Dương tiếp tục nuôi dưỡng cô, cô căn bản không lo lắng tiền không đủ xài, nhưng việc này không thể làm cho mẹ biết. Số tiền gởi ngân hàng lần trước, mẹ còn phải tiếp tục uống thuốc cùng tái khám, cô sang năm vừa muốn lên đại học, mẹ sớm hay muộn cũng tìm một công việc.
"Con chính là hay lo lắng vớ vẩn, mẹ cũng sẽ không chuyên đi dọn dẹp, có yếu ớt sao như vậy?" Từ Khả Vi nói xong, cười dài chuyển biến khẩu khí, thương lượng nói, "Mẹ gần đây có lưu ý, phát hiện một chỗ làm việc cũng không tệ lắm, liền muốn hỏi con có đồng ý hay không."
"Mẹ nói xem." Uyển Tình cũng không một ngụm đồng ý, rốt cuộc muốn tham khảo một chút.
"Ở một công ty thiết kế làm hành chính."
Công ty thiết kế? Uyển Tình nghĩ nghĩ, thiết kế là công việc có trí nhớ cũng vô dụng, vậy thân mình sẽ không mệt, vậy hành chính lại là làm cái gì?
Từ Khả Vi nói: "Bổ sung báo cáo, sửa sang lại số liệu và vân vân. Chỗ công ty kia rất tốt, cũng không xa nhà, hơn nữa tiền lương cao, phúc lợi cũng dường như đầy đủ hết."
"Vậy đi đi."
Từ Khả Vi cười: "Con nói ta được đảm nhiệm chức vụ này hay không? Cuối tuần phỏng vấn, thông qua mới có thể đi đi làm!"
"Mẹ của con lợi hại nhất, nhất định thông qua!"
Nghỉ ngơi hai ngày, Uyển Tình nhớ tới sinh nhật của Thiên Tuyết, lắp bắp nói cho Từ Khả Vi. Từ Khả Vi thấy dáng vẻ cô khẩn trương, buồn cười nói: "Biểu tình này là gì? Sợ mẹ không đáp ứng sao?"
Uyển Tình làm nũng nói: "Sợ mẹ nói con không làm việc đàng hoàng."
"Quen vài người bạn là chuyện bình thường, huống chi con mười tám tuổi rồi. Ai cả đời không có mấy bằng hữu? Hiện tại con một nhiều như vậy, không có anh chị em đến giúp đỡ, ngẫu nhiên có khó khăn, còn không phải dựa vào bằng hữu hỗ trợ sao? Nếu không sợ ảnh hưởng con học tập, vào tuổi này, quen bạn trai mẹ cũng sẽ không ngăn cản, mẹ rất là tiến bộ đấy!"
Một câu nói được, Uyển Tình khanh khách cười không ngừng. Nhưng nhớ tới Mục Thiên Dương, cô đã muốn mất đi quyền lợi quen bạn trai, không đành lòng đau thương. Không muốn làm cho Từ Khả Vi phát hiện tâm sự của mình, cô cười, cười đến vô cùng sáng lạn.