Nhanh mười một giờ, trên đường còn thực náo nhiệt, đều là bởi vì duyên cớ tuyết rơi. Uyển Tình quay cửa kính xe xuống, phát hiện tuyết rơi lớn, tình nhân ven đường đều bởi vì tuyết đến đã trở nên tình nồng ý mật. Trận tuyết này, rơi ở đêm giáng sinh như vậy, thật sự là món quà trời ban cho.
Uyển Tình dựa vào trên cửa kính xe, bông tuyết dừng ở trên tóc cô, trên mặt, trên tay, cô cũng không cảm thấy lạnh. Nhìn người khác vui vẻ nhanh như vậy, cô cảm thấy mình chính là chim nhỏ trong lồng.
Một đôi tình nhân dựa sát vào nhau từ bên đường đi qua, đứng dưới đèn đường hôn môi, nữ sinh kêu lên vui mừng lấy tay đón lấy bông tuyết, nam sinh liền đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn. . . . . .
Những thứ này, cô cũng hay hướng tới. Nhưng mà, cô không cơ hội. Cô sẽ không có được loại lãng mạn này, không có tư cách được tình yêu ngây ngô hồn nhiên như vậy, không có nam sinh quý trọng cô như vậy, mỉm cười nhìn cô chơi tuyết. . . . . .
Uyển Tình nhìn, nhịn không được khóc lên. Nước mắt nóng bỏng từ trong hốc mắt cô chảy xuống, nóng mặt của cô, dừng trên mu bàn tay. Không biết khóc bao lâu, đột nhiên một đôi tay kéo cô ra sau, tiếp theo cửa kính xe trước mặt bị cặp bàn tay to kia quay lên.
Uyển Tình vội vàng xoa xoa nước mắt, không dám nhìn mặt Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương nhìn ngoài đôi tình nhân ngoài cửa sổ kia, sắc mặt tối tăm. Hắn không nói được lời nào, nắm tay cô lên, cầm một đôi bao tay vàng nhạt mang tay cô.
Hắn biết cô đang khóc cái gì. Hắn muốn nói cho cô biết, người khác có, cô cũng sẽ có. Chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô thích, hắn có thể cho cô.
Nhưng hắn nói không nên lời, hắn sợ lời này vừa nói, để cô hiểu được tâm của hắn, cô trái lại lợi dụng hắn ngay! Lợi dụng hắn yêu cô, được đến thứ cô muốn , cũng không cho hắn thứ hắn muốn . . . . . .
Hai tay Mục Thiên Dương run run, hỏi: "Đêm giáng sinh, nghĩ muốn món quà gì?"
Uyển Tình lắc đầu, hai mắt hồng hồng theo dõi động tác hắn, nhưng không có tiêu cự.
Mục Thiên Dương dừng một chút, mang tốt bao tay cho cô, cầm mặt của cô hôn lên. Hôn một lát, nếm được lệ trên mặt cô, nói: "Mặn ."
Uyển Tình hút hấp cái mũi, không nói chuyện. Hắn buông cô ra, tiếp tục lái xe đi trước.
Trong xe thực im lặng, Uyển Tình bắt đầu buồn ngủ. Nhắm mắt lại, trong đầu tựa như ảo mộng, hiện lên vô số cảnh tượng.
Năm 7 tuổi ấy, Đinh Thải Nghiên vênh váo tự đắc chỉ vào cô: "Tôi mới là Đinh gia tiểu thư! Cô cút ra ngoài cho tôi!"
Năm 10 tuổi ấy, mẹ được nhiễm trùng đường tiểu. Cô muốn gọi ba ba nhìn mẹ, đi đến bên ngoài biệt thự, lại vừa vặn đụng phải Đinh Thải Nghiên tan học trở về, một bạt tai đánh cô mơ hồ.
Sau lại. . . . . . Sau lại. . . . . .
Cô cư nhiên bị ba của mình của mình bán đi! Mục Thiên Dương giống như một đầu cầm thú khi dễ cô, nhưng hắn còn muốn cưới Thải Nghiên. . . . . . Về sau, bọn họ sẽ hợp lại khi dễ cô.
Uyển Tình nghe thấy âm thanh dòng xe cộ, rõ ràng tỉnh, nhưng muốn thoát khỏi cảnh trong mơ, lại bất lực.
"Uyển Tình." Bàn tay ấm áp bắt lấy bờ vai của cô, đang cầm mặt của cô, "Đừng ngủ."
Vừa dứt lời, môi anh đào đã bị ngậm chặt. Một lát mút hấp sau, cô ưm một tiếng, mở mắt: "Thiên Dương. . . . . . Ừ. . . . . ."
Mục Thiên Dương làm càn nếm mỗi một tấc cả khoang miệng cô, buông cô ra: "Tỉnh? Có mệt như vậy sao, lại có thể ngủ."
"Tôi không ngủ ." Uyển Tình mê mang nói, "Chỉ là. . . . . . Vẫn chưa tỉnh lại."
Mục Thiên Dương sửng sốt, hiểu được loại tình huống này. Hắn cũng đã thấy qua, đầy óc là cảnh trong mơ, không phải mộng đẹp gì, lại như thế nào giãy dụa cũng thoát khỏi không được. Hắn nhẹ nhàng an ủi: "Không có việc gì."
"Ừ."
"Em nhìn." Hắn xoay vai của cô qua, cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uyển Tình vừa thấy, hai mắt sáng ngời, bỗng nhiên nhoài người về phía cửa kính xe: "Mẹ!"
Đường cái đối diện, là một cửa hàng bán hoa, cô nhìn đến Từ Khả Vi đứng ở cửa, đang nói nói với người ta. Hai người kia, thoạt nhìn là khách hàng. Một lát sau, Từ Khả Vi dẫn bọn họ vào cửa hàng, 2 phút sau bọn họ ôm một thúc hoa đi ra rồi.
Từ Khả Vi không trở ra, Uyển Tình chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bà ở trong cửa hàng qua lại, tựa hồ đang bận rộn.
Mắt cô nháy không nháy nhìn vài phút, Từ Khả Vi rốt cục cùng một nữ nhân khác đi ra, một người chuyển một chậu hoa đi vào, qua lại chuyển mấy lần, đèn trong cửa hàng bắt đầu tắt.
Sắp tan tầm rồi? Uyển Tình buồn bã, chỉ cảm thấy còn không có nhìn đủ. Tiếp theo cả kinh, cúi đầu nhìn thời gian. Mục Thiên Dương từ sau lưng ôm lấy cô: "Bình thường không đến chín giờ đã nghĩ làm, hôm nay là đêm giáng sinh, cho nên tăng ca."
Uyển Tình ngơ ngác nhìn hắn: "Anh biết?"
"Anh có gọi người chú ý qua. Bà chủ đối với bà ấy tốt lắm, các bà ấy tựa như một đôi chị em thất lạc nhiều năm."
Uyển Tình biết, bà chủ kia họ Quản. Vài lần về nhà, mẹ đều có nhắc tới, nói dì Quản rất có khả năng, đối với bà tốt lắm. Uyển Tình thấy trên cửa cửa hàng bán hoa, Từ Khả Vi và bà chủ cùng nhau rời khỏi, trên tay ôm túi chườm nóng sưởi ấm, nói nói cười cười đi vào môt khu nhà cũ nhỏ cách đó không xa.
Nguyên lai chỗ ở gần như vậy, thật tốt.
"Mẹ em ở trong này rất vui vẻ." Mục Thiên Dương hôn hôn cổ của cô.
Uyển Tình nhìn nhìn bóng dáng Từ Khả Vi không chớp mắt, thẳng đến khi nhìn không thấy, mới không tha thu hồi mắt. Xoay người, cô bỗng nhiên ôm lấy Mục Thiên Dương: "Thiên Dương. . . . . . Cám ơn!"
Mục Thiên Dương ngẩn ra, gương mặt in trên cửa kính xe lộ ra môt nụ cười tươi.
"Cám ơn của em, cũng chỉ có môt cái ôm?"
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn vài giây, không chút do dự hôn lên môi của hắn. Mục Thiên Dương môi mỏng run rẩy, cảm giác cô hôn như cánh bướm, mềm nhẹ rơi xuống. Tiếp theo, cô chậm rãi tăng thêm lực đạo, nhưng với hắn mà nói, vẫn đang mềm như kẹo đường.
Hắn bỗng nhiên ôm chặt cô, đổi thủ thành công, cuồng nhiệt cướp lấy, giống muốn nuốt cô vào bụng.
Màn kịch liệt, độ ấm bên trong ô tô ngay lập tức lên cao, Mục Thiên Dương kích động cởi bỏ nút thắt áo khoát ngoài của Uyển Tình, cách áo lông cầm mềm mại của cô. Uyển Tình nhịn không được tràn ra rên rỉ thở dốc, hắn vừa nghe, thiếu chút nữa cầm giữ không được, đúng lúc buông cô ra, không nói hai lời liền khởi động ô tô.
Uyển Tình xụi lơ ngồi trên vị trí, run run thắt tốt nút thắt, cả người phát run.
Đột nhiên, ô tô dừng ngay môt cái, Mục Thiên Dương vừa xuống xe vừa nói: "Ở chỗ này chờ tôi."
Uyển Tình nhìn thoáng qua, mặt khách khí viết hai chữ "Dừng chân", nhịn không được co rụt lại. Cô trơ mắt nhìn Mục Thiên Dương đi vào, vài phút, hắn lại đi ra.
Cô chính không biết làm sao bây giờ, Mục Thiên Dương lên xe, chạy xe đi.
Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm.
Yên tĩnh một lát, Mục Thiên Dương nói: "Anh nghĩ muốn em, làm sao bây giờ?"
Uyển Tình phát run một cái, ôm chặt thân mình không nói gì.
"Hôm nay người mướn phòng nhiều lắm, phỏng chừng khách sạn bình thường cũng không có phòng trống. Đi khách sạn. . . . . . Dễ dàng gặp người quen."
Uyển Tình lạnh run, vẫn là không nói lời nào.
"Đây là xe Văn Sâm, anh không nghĩ ở trong này"
Uyển Tình giật mình một cái, thiếu chút nữa đánh vào trên cửa kính xe.
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái: "Dù sao hiện tại về không về trường học, muốn buổi tối về biệt thự giúp anh hay không?"