Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 301: Chương 301: Nhu cầu vàng




Nụ hôn lưỡi xong xuôi, còn muốn sờ cô, tuyệt đối không được! Thiên Tuyết đẩy anh ra, Lý Kỳ Lâm sửng sốt một phen, sắc mặt có chút xấu hổ, vội vàng kéo tay cô: “Thật xin lỗi... anh anh ý loạn tình mê rồi!”

Thiên Tuyết bất mãn nhìn anh vài giây, vừa thẹn vừa tức lập tức tung cùi chỏ với anh: “Anh quy củ cho em!”

“Em còn nói!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, giống như lại tốt. Thế nhưng Thiên Tuyết cảm giác được rõ ràng không thích hợp ở đâu đó, Lý Kỳ Lâm có việc gì đó, anh vẫn nghi ngờ cô!

Thiên Tuyết thật sự không biết nên làm gì bây giờ nữa. Vấn đề giữa bọn họ không thể nói rõ ràng, không khí không tốt, liền nói này nói nọ để làm giảm bớt đi, nhưng sự việc cũng không được giải quyết!

Lại qua vài ngày, sau một hồi hôn nồng nhiệt, Lý Kỳ Lâm khàn khàn nói bên tai cô: “Anh muốn em...”

Thiên Tuyết sửng sốt vài giây mới hiểu được, mạnh mẽ đẩy anh ra: “Có phải nhanh quá rồi không?”

“Em cảm thấy nhanh sao?”

“Đương nhiên là nhanh, em không phải người tùy tiện như thế!” Cảm giác giọng nói của mình có chút cứng rắn, Thiên Tuyết hạ thấp giọng xuống: “Em còn chưa chuẩn bị tốt!”

Lý Kỳ Lâm im lặng một lát nói: “Cuối tuần là sinh nhật của anh.”

Thiên Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, anh muốn cô hiến thân làm quà tặng sao?

Đột nhiên cô cảm thấy không nhất định phải tiếp tục với anh nữa. Anh cho rằng anh là ai vậy? Cô là Mục Thiên Tuyết, dựa vào đâu mà muốn quen anh? Cũng bởi vì không cẩn thận để cho trái tim nhỏ của anh bị thương, nguyên tắc gì đó của cô đều vứt bỏ, cái gì cũng phải trả giá? Thấy anh ma quỷ thì thôi! Ngày hôm qua cô vẫn còn nhận được ba phong thư tình, cũng không phải không thể có anh!

Lý Kỳ Lâm thấy cô không nói gì, có chút khẩn trương: “Được, đừng nóng, anh không có ý gì khác.”

Thiên Tuyết cười lạnh nhìn anh, nghĩ thầm, vậy anh có ý gì?

Lỳ Kỳ Lâm giống như bị cô nhìn thấu, trên mặt có chút không nhịn được. Anh cũng không muốn phải gấp gáp như vậy! Tuy nam sinh kết giao với nữ sinh đều mong muốn ngóng trông đến ngày đó, nhưng anh không muốn ép buộc cô. Là chính cô khiến người ta nghi ngờ, cô cho rằng những lời nói xung quanh cô dễ nghe sao? Ánh mắt mọi người nhìn anh, thật giống như anh đang đội nón xanh!

Đột nhiên Lý Kỳ Lâm bế cô lên: “Anh hi vọng anh có thể nói rõ ràng cho mọi người biết, em là của một mình anh, không có quan hệ gì với những người khác!”

Rốt cuộc thì Thiên Tuyết cũng đã đoán được có chuyện gì xảy ra, không nhịn được mắng những nam sinh này ở trong lòng 800 lần. Cô thở dài, vỗ vai anh: “Được rồi, em đường đường chính chính, không sợ người khác nói. Anh tin tưởng em là được, mỗi việc gì đó đều có một quá trình, dục tốc bất đạt.”

Lý Kỳ Lâm thật sự nhìn cô: “Đương nhiên là anh tin tưởng em.”

Thiên Tuyết cười: “Tin em là được rồi, chắc chắn không làm anh thất vọng, còn có bất ngờ ngoài ý muốn!” Em gái Mục Thiên Dương mà không đáng một đồng à? Ít nhiều gì thì mấy loại nhà giàu kia đều bon chen để được đám cưới với cô đấy!

Trong lòng Thiên Tuyết phẫn nộ rồi, thế nhưng mệt mỏi quá. Ngày hôm sau đi cùng Uyển Tình trở về Isabella, Mục Thiên Dương đã lâu không thấy cô, bất mãn nói: “Quen bạn trai, cả ngày đều không thấy người!”

Thiên Tuyết ôm máy tính đọc tiểu thuyết.

“Cãi nhau rồi hả?”

“...”

“Chia tay rồi hả?”

Thiên Tuyết ngẩng đầu: “Anh đừng rủa em!”

Sắc mặt của Mục Thiên Dương trầm xuống: “Vậy sao em không trả lời? Ngay cả anh cũng không thèm để ý?”

Thiên Tuyết phiền toái nói: “Sao anh giống như đang ở thời kỳ mãn kinh thế?”

“Em...”

Mục Thiên Dương giận dữ, đang muốn dạy dỗ cô, Uyển Tình mang một chiếc tạp dề nhỏ, bưng ô mai chạy đến, thấy anh đang muốn đánh người, kêu to: “Thiên Dương....”

Mục Thiên Dương ngừng lại, vẻ mặt dịu dàng quay đầu: “Sao thế?”

Uyển Tình liếc bọn họ một cái, nói: “Ăn dâu tây.”

Mục Thiên Dương lôi cô đến bên cạnh, nhìn tạp dề mèo con trên người cô, cười nói: “Đúng dáng một người vợ hiền mẹ đảm.”

Uyển Tình xấu hổ giận dữ liếc anh một cái, quay đầu nhìn người đang ngồi trước máy tính, đang tự ăn dâu tây.

Mục Thiên Dương cúi đầu hôn cô một cái, một bàn tay đặt trên eo cô, một bàn tay đi lấy ô mai ăn. Uyển Tình ăn hai miếng, bắt đầu dùng máy tính. Mục Thiên Dương thấy cô không rảnh tự ăn, liền đút cho cô.

Uyển Tình có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái, thấy cô đang đọc truyện, mới an tâm thoải mái ăn. Ăn xong, Mục Thiên Dương vừa muốn đút tiếp cho cô, cô quay đầu đẩy anh: “Anh đừng quát em.”

Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nói: “Các người phiền chết được!”

Mục Thiên Dương híp mắt lại: “Em nói cái gì?”

“Ân ái thì ân ái trong phòng!” Thiên Tuyết khom lưng bê toàn bộ ô mai đi, còn nhét một viên vào trong miệng.

Mục Thiên Dương buông Uyển Tình ra: “Em về phòng đi.”

Uyển TÌnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ôm lấy máy tính: “Các người đừng ầm ĩ đấy.”

“Yên tâm.”

Uyển Tình vừa nghe, thật sự yên tâm mà đi.

Mục Thiên Dương nhìn Thiên Tuyết: “Em và Lý Thụ Lâm đó...”

“Lý Thụ Lâm cái gì? Người ta tên là Lý Kỳ Lâm...”

“Kỳ Lân? Là phượng hoàng đâu?”

“...”

“Cãi nhau rồi à?”

Thiên Tuyết ra sức ăn dâu tây không nói gì. Mục Thiên Dương bắt lấy ô mai, tay cô dừng lại giữa không trung, cả người ngập tràn ai oán, nhưng tuyệt đối không thể đấu lại anh.

“Không vui thì chia tay!” Mục Thiên Dương nói: “Em gái của anh không phải để người ta đến gây khó dễ.”

Thiên Tuyết nhìn anh: “Như vậy có phải quá vô trách nhiệm không?”

“Em còn biết bao người theo đuổi, không nhất thiết phải chấp nhận.” Mục Thiên Dương cướp lấy ô mai, chuẩn bị mang vào phòng của Uyển Tình.

Thiên Tuyết kháng nghị: “Anh trọng sắc khinh em gái.”

“Trong bếp vẫn còn.”

“Em muốn chỗ đó.”

“Em muốn ăn đánh à?”

“...”

Buổi tối ăn cơm, Mục Thiên Dương hỏi: “Thứ sáu tuần sau có một ngày nghỉ, có muốn đi chơi không?”

Thiên Tuyết nghĩ ngợi nói: “Lý Kỳ Lâm nói cuối tuần là sinh nhật cậu ấy, em còn chưa hỏi rõ là ngày nào, nhỡ đâu là ngày mồng một tháng năm thì không được, em không đi...”

Đột nhiên Mục Thiên Dương tức giận: “Anh nói chuyện em nghe không vào phải không?”

“Em là bạn gái anh ấy!” Còn chưa chia tay, sinh nhật cũng phải đi chứ!

Uyển Tình hỏi Thiên Tuyết: “Hai người lại cãi nhau rồi à?”

“Cái gì mà lại?” Hai anh em cùng hỏi, nhưng giọng điệu rất khác nhau.

Uyển Tình gấp gáp vội vàng đầu hàng: “Tớ nhầm rồi, nói sai! Nói sai!”

Mục Thiên Dương tức giận nhìn Thiên Tuyết: “Đi! Em không đi thì thôi, anh và Uyển Tình cùng đi, khỏi bị em quấy rầy!”

Đúng lúc này, di động của Uyển Tình vang lên. Vừa cầm lên đã thấy, là Từ Khả Vi gọi đến, cô vội vàng nói: “Mẹ em!”

Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ý bảo cô nhận điện thoại. Uyển Tình khom người, vốn muốn đi chỗ khác, thấy bọn họ không náo loạn nữa, lại ngồi xuống, dịu dàng nói: “Mẹ?”

“Uyển Tình.” Âm thanh của Từ Khả Vi rất dịu dàng: “Ngày mồng một tháng năm, ngày đó con có nghỉ không?”

“Mồng một.”

“Mẹ đến thăm con có được không?”

“A.” Uyển Tình sửng sốt: “Có chuyện gì sao? Có việc gì thì con trở về là được.”

Mục Thiên Dương nhìn cô, lão tử muốn đi ngâm nước nóng vào ngày mùng một tháng năm?

Âm thanh của Từ Khả Vi có phần không được tự nhiên: “Con ngồi tàu mệt lắm, cả một đêm dài. Để mẹ qua đó, thuận tiện hơn.”

“Không phải mẹ cũng như thế sao?”

Từ Khả Vi không được tự nhiên nói: “Mẹ đi máy bay.”

Uyển Tình nhíu mày, cũng không giống phong cách thường ngày của mẹ! Mẹ cô rất tiết kiệm, thế nào mà có thể đi máy bay? Cô không nhịn được hỏi: “Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.