Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 269: Chương 269: Phát hiện dấu vết để lại




Mục Thiên Dương nói: “Con muốn mời ông đi nếm thử nền ấm thực của thành phố C, thế nhưng xem ra làm chưa tốt lắm,trước như vậy đi, buổi tối lại đi ra ngoài ăn.”

Mục lão gia gật đầu, nhanh chóng muốn xem người giúp việc. Đợi cho bà Trương mang thức ăn lên: thật sự nghĩ nhiều! Nếu cháu trai coi trọng một người phụ nữ trung niên như vậy, khẩu vị cũng quá nặng…

Ăn cơm thì Thải Nghiên hay gắp rau cho Mục lão gia theo thói quen. Mục lão gia sợ cháu gái nghĩ nhiều, lại nói: “Đừng quan tâm đến ông, con cũng ăn đi.”

Thiên Tuyết thấy vậy, quả nhiên là không vui, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn Thải Nghiên một cái.

Mục Thiên Dương hỏi: “Ông sao đột nhiên lại đến thành phố C?”

“Còn không phải tại các cháu!” Nhắc tới đây, Mục lão gia liền nói: “Mấy tháng đều không thấy bóng đứa nào, điện thoại cũng mười ngày nửa tháng không ai gọi, không có lấy một cuộc điện thoại.”

Thiên Tuyết vừa nghe, chột dạ đứng lên: “Cái kia… ở trường bận quá, cháu lại tham gia nhiều hoạt động, rất nhiều việc nên quên mất.”

Mục Thiên Dương nói: “Bận gì thì cũng phải nhớ gọi điện thoại về cho ông! Về sau tuần nào cũng phải gọi một lần, không được quên.”

“Biết rồi!” Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Thải Nghiên, hừ lạnh: “Em nào dám quên, về sau ngày nào cũng gọi, bằng không chắc ông sẽ nhận người khác làm cháu gái.”

Động tác của Thải Nghiên cứng đờ, lại nghe Mục Thiên Dương nói tiếp: “Biết là tốt rồi!” Đôi đũa trong tay cô thiếu chút nữa không cầm nổi, cúi đầu yên lặng ăn cơm, ngay cả đồ ăn cũng không dám gắp tiếp.

Mục lão gia nhìn thoáng qua, khó mà dám nói gì, cũng chỉ có thể ăn cơm.

Một bữa cơm yên tĩnh cuối cùng cũng xong, Mục Thiên Dương chỉ có thể buồn bực trong lòng: Uyển Tình của anh lại vẫn bị đói! Ăn sáng trễ, bằng không lúc này chắc đói bụng lắm?

Ngồi ở phòng khác một lúc, Mục Thiên Dương đứng dậy quay lại phòng, phát hiện cửa phòng khóa, sờ trên người không có chìa khóa, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Uyển Tình: “Mở cửa, anh ở ngoài cửa.”

Rất nhanh, cửa phòng đang đóng được mở ra. Anh nhẹ nhàng mở chốt cửa, thấy Uyển Tình trốn sau tủ quần áo, ôm cô vào trong ngực hỏi: “Đói bụng không?”

Uyển Tình lắc đầu.

Anh ngẩng đầu, thấy máy tính trên bàn học đang mở, biết cô đang lên mạng, liền nói: “Vậy em tiếp tục lên mạng đi, anh ra ngoài trước. Cửa đừng khóa, một lát nữa anh mang cơm đến.”

Sự lén lút này, hành động còn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khiến trong lòng Uyển Tình rất khó chịu. Nhưng tiếp đó cô nghĩ: Cô vốn là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khó chịu gì chứ? Cô ngẩng đầu: “Nếu như cô ấy đi vào thì làm sao bây giờ?” Có phải anh sẽ tính toàn chuẩn bị hy sinh cô hay không?

“Yên tâm, cô ấy sẽ không vào.” Mục Thiên Dương hôn cô: “Đừng sợ, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, em cứ thoải mái chơi đi.”

Uyển Tình gật đầu.

Anh lại hôn cô một cái, mới lưu luyến không rời đi ra ngoài. Trở lại phòng khách, anh chưa nói anh đi làm gì, những người khác cũng không hỏi. Mở tivi lên, Thải Nghiên nhìn chằm chằm quảng cáo, Thiên Tuyết lật tạp chí, Mục Thiên Dương cầm một tờ báo lên xem, người nào cũng không nói chuyện với người nào. Mục lão gia nhìn cảnh này, lại nhìn cái nọ cái kia, khụ một tiếng rồi đứng lên, mấy người lại vội vàng bỏ lại chuyện đang làm để nhìn ông.

Ông nói với Thiên Tuyết: “Cháu đi dạo dưới lầu với ông, ông muốn tiêu cơm một chút.”

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, đặt tạp chí xuống rồi đứng dậy.

Mục Thiên Dương nói: “Đi đi, ra bên ngoài một chút, thuận tiện ở bên ngoài dạo chơi đến tối ăn cơm hãy về.”

Mục lão gia nói: “Mới ăn cơm trưa, chuyện cơm tối vẫn còn sớm. Ông đi hai vòng rồi quay lại, cháu nói chuyện với Thải Nghiên đi, chuyện cơm tối lát nữa lại nói.”

Mục Thiên Dương biết là ông muốn để anh ở riêng với Thải Nghiên, gật đầu.

Mục lão gia thở ra, cùng Thiên Tuyết rời khỏi phòng.

Trong phòng yên tĩnh, Mục Thiên Dương lại ngồi xuống đọc báo. Thải Nghiên nhìn anh, muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thiên Dương...”

Mục Thiên Dương đặt tờ báo xuống: “Em xem ti vi đi, anh quay trở lại phòng xử lý bưu kiện.”

Bỗng dưng Thải Nghiên không dám lên tiếng, gật đầu.

Mục Thiên Dương đi ra cửa, vừa lúc bà Trương làm xong việc bếp đi ra, bà Trương nhìn anh, đang muốn nói chuyện, anh lại cắt ngang bà: “Cho tôi ly cà phê!” Nói xong chỉ vào trong phòng.

Bà Trương sửng sốt, hiểu được trong nháy mắt, xoay người trở về phòng bếp mang đồ ăn đã làm sẵn ra. Đã không còn nóng, bà cho vào lò vi sóng quay lại, sau đó để lên mâm, đem đến bên ngoài phòng của anh. Vị trí này, người ở phòng khách sẽ không nhìn thấy.

Gõ cửa, Mục Thiên Dương xuất hiện rất nhanh, vừa thấy đồ ăn bốc hơi nóng hổi, hài lòng nở nụ cười: “Không sao, bà đi nghỉ ngơi đi.”

Anh phát hiện, đồ ăn không phải đồ thừa từ giữa trưa. Bởi vì đồ ăn có nhiều món khác biệt, rõ ràng giữa trưa đã ăn xong rồi, hiện tại lại có. Xem ra, sáng sớm bà Trương đã để lại đồ ăn cho Uyển Tình. Bà ấy quá chu đáo, không quan tâm đến tin tức truyền thông của anh, cũng không dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Uyển Tình, còn đối với Uyển Tình rất thật lòng... ngày mai liền tăng thêm tiền lương cho bà ấy!

Thải Nghiên ngồi trong phòng khách, bà Trương đi qua cũng không để ý đến bà, dọn dẹp lại đồ trên bàn trà rồi đi ra ngoài mua đồ ăn. Trong lòng cô rất phẫn nộ, thật sự là hổ lạc đồng bằng đến chó cũng khinh, hiện giờ ngay cả một người giúp việc cũng không đặt mình ở trong mắt! Cho dù cô không phải là vị hôn thê của Mục Thiên Dương, thì cũng vẫn còn là tiểu thư của Đinh gia!

Nghĩ tới nghĩ lui, không vui cũng không thể thể hiện ra ngoài, ngược lại còn chậm rãi tỉnh táo lại, ôm gối dựa lưng vào ghế xem ti vi. Qua thật lâu, Mục Thiên Dương vẫn chưa đi ra ngoài, cô có chút đứng ngồi không yên, tiện tay liền rút một quyển tạp chí ra xem, không cẩn thận lại thấy bên trong có một tấm thẻ rơi ra.

Thẻ rơi xuống trên sofa, cô vừa thấy qua, là bị kẹp trong tạp chí, không có gì đặc biệt. Vừa muốn đặt lại vào chỗ cũ, phát hiện tay mình cầm một sợi tóc, hẳn là bị kẹt vào sofa.

Cô nhìn trong giây lát, trong lòng xuất hiện cảm giác không đúng, chậm rãi kéo thẳng sợi tóc ra, dài bằng cả một cánh tay của mình.

Tóc ai vậy?

Tóc Thiên Tuyết không dài như vậy, tóc cô ấy là tóc quăn, còn có nhuộm màu, không thể vừa thẳng vừa đen. Tóc của người giúp việc kia cũng là quăn thành một đống, nhìn không ra dài ngắn, nhưng theo trực giác của cô là không phải, nhất định là tóc của một người con gái trẻ.

Trong lòng Thải Nghiên mãnh liệt báo động, hai mắt đột nhiên trở nên thật sắc bén. Cô mạnh mẽ đứng lên, đi vòng quanh phòng khách, muốn tìm ra dấu vết để lại.

Nơi này đúng là có nhiều dấu vết của con gái, nhưng những thứ này cũng không nói lên điều gì, bởi vì Thiên Tuyết cũng ở đây.

Đột nhiên, cô thấy cửa tủ giầy, mạnh mẽ tiến lại gần, thấy toàn bộ đều là giày nữ. Luôn có một loại cảm giác, Thiên Tuyết sẽ không có nhiều giày như vậy!

Cô bối rối nhìn lại một lần, phát hiện có hai đôi giày giống nhau như đúc. Cầm lên nhìn, quả nhiên là giống hệt nhau, từ kiểu dáng đến màu sắc, chỉ có size giày là khác, một đôi là size 35, một đôi là size 36.

Nơi này ít nhất cũng có hai người con gái! Ngoài Thiên Tuyết ra, còn có một người nữa! Có thể quan hệ của cô ấy và Thiên Tuyết rất tốt, đến mức còn mua giày đôi, giống như hai chị em vậy! Khiến Thải Nghiên vô cùng kinh sợ, một cái tên mạnh mẽ xông vào trong đầu cô: Đinh Uyển Tình..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.