Đúng lúc này, người nghe được tiếng động chạy tới, xem tình hình, trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đứng một bên không nhúc nhích.
Khuya khoắt, ai cũng không nhìn thấy rõ người kia như thế nào, điều này cũng làm cho Thiên Tuyết an tâm. Cô chống thắt lưng, nhìn Lý Kì Lâm đang ngồi trên mặt đất, đột nhiên khóc: “Coi như tôi mua một bài học . . . . . .” Nói xong xoa thắt lưng, cũng không quay đầu lại bước đi.
Thiên Tuyết trở về phòng ngủ ôm lấy Uyển Tình khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, phong vân biến sắc.Uyển Tình sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Mình với anh ta chia tay rồi! Chia tay!” Thiên Tuyết dậm chân rống to.
Uyển Tình há miệng, không biết phải an ủi như thế nào, đành phải ôm lấy bả vai cô, vỗ vỗ lưng cô.
Lý Ức không ở trong phòng ngủ, Liễu Y Y đang chơi trò chơi, thấy cô nàng khóc rất hung, ném máy tính sang một bên, hỗ trợ đưa khăn giấy. Thiên Tuyết cảm động, thút tha thút thít một lúc rồi nói: “Cảm ơn . . . . .”
Liễu Y Y giật giật môi, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đành phải tiếp tục đưa khăn giấy.
Thiên Tuyết lau nước mặt, đột nhiên đẩy Uyển Tình ra, bắt lấy tay cô: “Y Y! Giúp mình một việc!”
“Hả?” Y Y mờ mịt.
“Lý Kì Lâm có chơi một trò chơi! Cậu giúp mình lột sạch anh ta!”
“Hả . . . . . . .” Liễu Y Y sửng sốt một lúc: “Anh ta chơi trò gì?”
Thiên Tuyết im lặng một lúc, nước mắt lại rơi: “Mình không biết --” hô to, cô khóc càng mạnh hơn.
Liễu Y Y bất đắc dĩ thở dài: “Phòng ngủ của anh ta ở đâu?”
“Làm gì?”
“Lột sạch trò chơi, không bằng trực tiếp đến hack máy tính của anh ta.” Liễu Y Y bình tĩnh nói.
Thiên Tuyết khóc rồi nấc một cái, ngẩng đầu hỏi cô: “ Cậu sẽ làm vậy sao?”
“ . . . . .Sẽ không.”
Thiên Tuyết nhìn cô, miệng xẹp lại, lại muốn khóc lớn.
Bịch một tiếng, Lý Ức đột nhiên xông cửa vào, sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiên Tuyết lại nấc, trong lòng vô cùng buồn bực -- vì sao khóc lại nấc? Cô rõ ràng rất đau lòng, nhìn cô như vậy rất buồn cười!
Cô nhìn Lý Ức, nói: “Không có việc gì . . . . . Mình xem một cuốn tiểu thuyết . . . . .. Rất cảm động . . .. .Ô . . . . . .”
Lý Ức cười: “Tớ còn tưởng có chuyện gì? Có cánh gà có ăn không?” Tay đưa ra một túi cánh gà.
Thiên Tuyết nhìn cô hít hít cái mũi, không nhịn được, nước mắt lại ào ra: “Các cậu ăn trước . . . .. Tớ đi rửa mặt đã.” Nói xong bỏ chạy vào trong phòng nhỏ.
Lý Ức cảm thấy không đúng, thế nhưng cũng không để vào trong lòng, tiếp đó hỏi Uyển Tình và Liễu Y Y có ăn không, bắt đầu bát quái (tám chuyện): “Vừa nãy xảy ra chuyện lớn!”
“Chuyện lớn gì?” Liễu Y Y ít nói, Thiên Tuyết lại không ở đây, Uyển Tình đành phải mở miệng hỏi.
Lý Ức nói: “Nghe nói có hai người là tình lữ (người yêu) ở tòa nhà bên kia đánh nhau!”
Uyển Tình ngạc nhiên, không tin hỏi: “Không thể nào? Sinh viên nam của trường chúng ta động tay với sinh viên nữ?”
Lý Ức lắc đầu: “Nghe nói là nữ sinh đánh nam sinh. Hình như là do sinh viên nam đó dở trò, muốn cưỡng bức người ta, kết quả không nghĩ tới sinh viên nữ đó có luyện qua, một quyền taekwondo đánh ngã tên đó! Còn bị mấy vị đàn anh nhìn thấy!”
Uyển Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn bên kia -- tính tình này . . . . . .Hình như có chút giống Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nghe thấy được, lau mặt xong, hốc mắt hồng, vẻ mặt ngây ngốc nói: “Không phải Taekwondo, là ném qua vai.”
“A?”
Liễu Y Y bổ sung: “Chiêu ném qua vai thuộc về Judo.”
“Ách . . .. . .”Lý Ức tỉnh mộng, một lát sau trừng Thiên Tuyết: “Cậu --”
Thân thể Thiên Tuyết hơi cứng lại, Uyển Tình vội vàng tiến lên: “Chia tay liền chia tay, một tên đàn ông đê tiện như vậy không đáng!”
“Oa --” Thiên Tuyết lại gục vào người cô khóc lớn.
Lý Ức đứng lên: “Cậu . . . . . . Cậu và Lý Kỳ Lâm?”
“Chia tay.” Uyển Tình thản nhiên nói.
Trong lòng Lý Ức có chút không vui, thất tình thì thất tình, vừa nãy cô mới vào cửa vì sao lại nói dối? Thế nhưng, người ta dù sao cũng mới thất tình, cô như vậy cũng không tốt, cũng gia nhập vào đội ngũ an ủi.
Thiên Tuyết khóc sướt mướt cả đêm, ngày hôm sau không đi học.
Tan học không chỉ có Uyển Tình các cô trở về, các bạn gái trong lớp học cũng tới. Hóa ra chuyện tối ngày hôm qua đã lan truyền hết -- lúc ấy đã truyền ra, nhưng không có truyền ra tên của đương sự, hôm nay ngay cả nhân vật chính cũng không thấy, mọi người đều biết Mục Thiên Tuyết đánh Lý Kỳ Lâm, càng nói càng hưng phấn.
“Nghe nói Lý Kỳ Lâm sáng nay một tiết cũng không lên đã trở về phòng ngủ!”
“Cậu không cần thương tâm, sớm nhìn rõ bộ mặt của tên tra nam(cặn bã) đó, rất tốt!”
“Lần sau ánh mắt cần tốt hơn, tìm một người tốt gấp mười lần anh ta!”
“ . . . . . . . .”
Bởi vì Lý Kỳ Lâm dùng sức mạnh với bạn học nữ -- gần như vậy, cho nên mọi người đều chửi rủa anh. Kết quả anh cường bạo người ta không được, còn bị bạn nữ sinh đó đánh . . . . .Tất cả mọi người đều cười nhạo anh.
Bạn học và bạn bè của Lý Kỳ Lâm nghe được chuyện này, cảm thấy bất khả tư nghị, bởi vì trong mắt bọn họ, Mục Thiên Tuyết không phải nữ sinh tốt đẹp gì! Bọn họ bắt lấy Lý Kỳ Lâm hỏi rõ chuyện tình, muốn giúp anh rửa sạch oan khuất.
Lý Kỳ Lâm xoa xoa thắt lưng, trong lòng hơi khó chịu. Anh cũng không biết nên tin tưởng hay hoài nghi, nhưng biến thành như vầy, anh rất luyến tiếc. Tốt xấu gì cũng từng là người yêu của nhau, hơn nữa còn là mối tình đầu của anh, anh cũng không muốn làm to chuyện này: “Quên đi . . . . .Là do mình không đúng. Vạn nhất không phải như vậy, thương tổn rất lớn với cô ấy.”
Mọi người khuyên một trận, một bên chột dạ: “Náo loạn thành như vậy, cũng có nguyên nhân là do bọn anh, bọn họ nói gì sai đâu?
Thế nhưng không nói lại có chút băn khoăn: vạn nhất Lý Kỳ Lâm thật sự bị lừa, bọn họ phát hiện dấu vết để lại nhưng không nói cho anh biết, làm sao còn là anh em?
Mọi người giận, loại chuyện như thế này thật là đau đầu!
Mọi người một bên tức giận, một bên chột dạ, mắng Thiên Tuyết đến đầu rơi máu chảy, thuận tiện còn mắng luôn cả Uyển Tình, nói hai người cùng vào cùng ra, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, nếu một người có vấn đề, khẳng định người còn lại cũng có vấn đề! Mắng xong vẫn quyết định tôn trọng Lý Kỳ Lâm, bởi vì vẫn còn một vấn đề cần lo lắng: vạn nhất sau lưng Mục Thiên Tuyết thật sự có người, bọn họ cũng không thể trêu vào!
Buổi chiều Thiên Tuyết phải đi học, dọc theo đường đi bị người khác chỉ trỏ, còn có ánh mắt sùng bái, cảm giác áp lực thật lớn, ngay cả đau khổ vì thất tình cũng giảm. Thế nhưng Lý Kỳ Lâm không có dùng sức mạnh với cô, cô cảm thấy có chỗ cần xin lỗi anh, nhưng không giải thích! Cho dù không phải như vậy, anh cũng xứng đáng!
Hết giờ học, Thiên Tuyết trở về phòng học ngẩn người.
Lý Ức muốn đi chơi, Liễu Y Y phải về nhà, hai người thu dọn một lúc, khuyên cô đừng quá đau lòng. Cô muốn trả lời nhưng không còn sức. Chờ cho đến khi phòng ngủ an tĩnh lại, Uyển Tình đẩy đẩy cô: “Cậu không phải đi lên máy bay à?”
Bởi vì Từ Khả Vi sắp tới, nên Mục Thiên Dương không mang Uyển Tình đi du lịch được, nhưng cũng không nghỉ ngơi, chuẩn bị thừa dịp trong khoảng thời gian này quay về tổng công ty ở thành phố A. Ông Mục ở nhà có nhắc tới Thiên Tuyết, Thiên Tuyết lại không cùng anh trở về, còn hai giờ nữa lên máy bay.
Thiên Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt tiều tụy: “Mình như vậy còn trở về sao?”
“Không thể.” Uyển Tình khẳng định nói, sẽ làm mọi người lo lắng: “Vậy cậu gọi điện cho anh cậu nói một chút.”