Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 404: Chương 404: Tảo mộ




Chương 404: Tảo mộ

Xa cách hơn 20 năm, bên ngoài viện phúc lợi đã tu sửa qua, phòng ở so với trước kia thì cao hơn mấy tầng, tường ngoài đắp gạch men sứ, trên sân chẳng những có cây, còn có các loài hoa. So với trong trí nhớ của bà gạch tàn ngói vỡ thì tốt hơn nhiều, nhưng so sánh với thành phố lớn, thì vẫn còn vẻ lạc hậu già cũ.

Bà nhớ rõ, thời điểm bà mang thai Uyển Tình, viện trưởng đã gọi điện thoại cho bà, nói chính phủ cấp tài chính, đem viện phúc lợi tu sửa một lần nữa, tu sửa rất đẹp, còn gọi bà trở về xem. Nhưng khi đó bà lại không có phương tiện, đã nói lần sau sẽ trở về. Cái sau này, không nghĩ phải qua hai mươi năm . . . . . .

Từ Khả Vi nghĩ đến lão viện trưởng từ ái hay cười, không nhịn được làm ướt hốc mắt. Bà lau khóe mắt đi đến chỗ bảo vệ, bảo vệ gặp người, lập tức đứng dậy, nhưng nhìn bà quần áo và khí chất nhã nhặn không giống người khác, há miệng lạ không biết nói gì.

“Tôi muốn gặp viện trưởng của các người.” Từ Khả Vi nói, dùng khăn tay lau một chút khóe mắt: “Tôi trước kia ở nơi này lớn lên.”

Bảo an gật đầu, một bên chỉ dẫn bà đi vào văn phòng viện trưởng, một bên nghĩ: nhìn bộ dạng người này giàu sang, chẳng lẽ là phát tài, muốn tới đây đóng góp viện phúc lợi?

Văn phòng viện trưởng vẫn ở vị trí giống như hai mươi năm trước, nhưng thiết bị thì tốt hơn nhiều -- cũng chỉ là tốt hơn hai mươi năm trước.

Từ Khả Vi đi đến cửa phòng làm việc, nhìn thấy một ông lão hơn năm sáu mươi tuổi và một người phụ nữ chừng hai ba mươi tuổi đang giúp một đứa trẻ rửa tay. Trên người đứa trẻ đầy tro bụi, trên mặt đầy nước mắt, đang thút tha thút thít nói có người đánh nó.

Từ Khả Vi nhớ tới mới trước đây, bà và người khác đánh nhau. Bà tới nơi này sớm, ước chừng năm tuổi. Nhưng chuyện trước đây bà không có ấn tượng, trí nhớ bắt đầu từ lúc tới viện phúc lợi, bà khóc tìm mẹ, đứa bé tới trước nói với bà, mẹ bà không cần bà, nếu không bà cũng sẽ không ở đây.

Bà đương nhiên cùng đối phương đánh nhau, sau khi đánh xong, một mình chạy ra cửa viện phúc lợi, đeo một túi tiền thủ công, dọc theo tường viện phúc lợi đi ra ngoài, nghĩ một mình cứ vậy trở về nhà. Đi tới đi lui, gặp một chiếc xe gỗ kéo than đá, bà nghĩ đi lên, có thể trở về nhà nhanh hơn chút.

Sau đó, là viện trưởng đi tìm bà trở về, cũng giống như trước mặt vậy, giúp bà rửa mặt rửa tay, dịu dàng an ủi bà, buổi tối còn mang bà đi ngủ cùng.

Từ Khả Vi nhớ lại chuyện trước đây, kinh ngạc không nói được gì, người trong văn phòng nhìn thấy bà, nghi hoặc hỏi: “Vị này là, có chuyện gì sao?” Là tới tìm đứa nhỏ? Hay muốn nhận nuôi?

Từ Khả Vi phục hồi lại tinh thần, cúi đầu lại khóe mắt: “Tôi họ Từ, trước kia ở trong này lớn lên. buổi sáng có gọi điện thoại đến.”

“Nga --” Một người phụ nữ bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi nghe điện thoại!”

Bên cạnh là ông lão là viện trưởng bây giờ, lập tức mời bà đi vào, bắt chuyện với bà sau khi ngồi xuống, rồi khuyên nhủ bé trai đang khóc: “Đừng khóc nữa, tiểu Kiệt à bọn họ không ngoan, ta và cô giáo sẽ phạt bọn họ. Con cũng nên ngoan ngoãn a, về sau không cần cùng người khác đánh nhau, có người bắt nạt con, con nên nói với viện trưởng và giáo viên . . . . . . .”

Mất vài phút dỗ dành đứa nhỏ thật tốt, viện trường gọi người đem cậu dẫn đi, rồi ngồi xuống nói chuyện với Từ Khả Vi.

Viện trưởng này từ rất sớm đã ở chỗ này làm giáo viên, có dạy qua Từ Khả Vi, chính là Từ Khả Vi không có ấn tượng. Hai người nói chuyện với nhau, đều nhớ tới chuyện cũ, cảm khái rất nhiều chuyện đã trải qua, . Viện trưởng tự nhiên hỏi bà mấy năm nay như thế nào, Từ Khả Vi trước mặt ông, cũng coi như trước mặt người nhà, cũng đem chuyện mấy năm nay khái quát qua vài ba câu nói.

“22 tuổi kết hôn, lúc 23 tuổi sinh được một đứa con gái. Chồng đang học đại học, kết quả lúc học đại học có con, còn sinh con, sau đó có người tìm tới cửa, chúng ta liền ly hôn. . . . . . Tôi một mình mang theo con gái sau lại sinh bệnh, cuộc sống không dư dả, cho nên cũng không gửi tiền đến nơi này được.”

“Chúng ta còn để ý đến tiền này sao?” Viện trưởng nói: “Tiền ngươi không gửi, tốt xấu gì cũng gửi một bức thư chứ? Ta và Thẩm viện trưởng đều sợ ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng sợ hỏi không tốt, sợ ngươi cho rằng chúng ta đòi tiền . . . . .Ai, Thẩm viện trưởng lúc đi, vẫn còn nhớ thương tới ngươi.”

“Con cũng nhớ tới người . . . . . .”Từ Khả Vi hỏi: “Bà ấy an táng ở chỗ nào? Con muốn đi thăm bà ấy.”

“Đi, ta trước dẫn con đi xem bà ấy.”

Từ Khả Vi gật đầu, đi theo ông đến kí túc xá của nhân viên, tìm được hai vợ chồng họ Thẩm đang nấu thuốc cho mấy đứa nhỏ. Gần đây đang phát sinh cảm cúm nghiêm trọng, trường học hết lòng tin vào trung dược, không có việc gì liền nấu chút thuốc cho mấy đứa trẻ uống, để tăng cường hệ miễn dịch.

Từ Khả Vi ngửi thấy mùi thuốc, kí ức lại quay về. Bà trước đây cũng vậy, viện phúc lợi làm gì có tiền mua thuốc? Vừa đến mùa thì ăn mặc thêm chút, hoặc là nếu phát hiện có đứa trẻ nào có dấu hiệu bị cảm, Thẩm viện trưởng lập tức chiếu theo phương thuốc cổ truyền lên núi hái thuốc, cầm lấy nấu, sau đó cho mỗi đứa uống một chút. Mới đầu có người không thích uống, sau lại uống hết, bởi vì bình thường không có đồ tốt ăn, còn đem đó là đồ ăn kẹo vặt.

A, khi đó thật đáng thương.

Con trai và con dâu Thẩm viện trưởng so với Từ Khả Vi thì lớn hơn, con dâu cũng là cô nhi ở nơi này, mới trước đây mang theo mọi người chơi đùa. Tuy rằng hơn hai mươi năm không thấy, mới đầu còn lạ, nhưng nhắc tới trước kia, đã rất nhanh thân thiết lại.

Mọi người thấy thời gian không còn sớm, trực tiếp mang Từ Khả Vi đi tảo mộ, trên đường vừa đi vừa nói chuyện.

Hiện tại thị trấn xa xôi cũng đề xướng hỏa táng, tuy rằng Vĩnh Ninh bên này đất an táng vẫn còn rất nhiều, nhưng Thẩm viện trưởng lấy tiền lương từ quốc gia, tự nhiên hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Con trai và con dâu bà không đồng ý nhưng không có cách nào.

Từ Khả Vi nhìn thấy hình bia mộ hình ảnh Thẩm viện trưởng tươi cười, vừa dâng hương vừa nghĩ: mình nếu như chết, cũng sẽ hỏa táng, tất cả trần về trần, đất về đất . . . .

Đột nhiên một trận gió to thổi tới, cơ thể bà run lên, mở mắt ra nhìn bia mộ, nhìn thấy nụ cười của Thẩm viện trưởng so với vừa nãy còn lớn hơn, nhịn không được toàn thân nổi da gà, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Từ Khả Vi hít sây, cúi đầu nói: “Thẩm viện trưởng . . . . . Con tới muộn.” Hồi tưởng lại sự quan tâm của Thẩm viện trưởng đối với mình, bà nhịn không được nói thêm chút chuyện của mình, vẫn ngắn gọn, nhưng so với viện trưởng đương nhiệm thì nhiều thêm vài câu: “Năm trước một lần nữa kết hôn, chồng hiện tại rất tốt, Thẩm viện trưởng người không cần lo cho con. Con gái của con đang học đại học, sau này con mang nó đến thăm người . . . . . . .”

Quét mộ xong trở về, Từ Khả Vi hỏi tình huống kinh tế của viện phúc lợi, nói: “Chồng của con hiện tại làm buôn bán, nói với anh ấy duy trì viện phúc lợi, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.”

“Đừng!” Viện trưởng vội vàng ngăn cản, nhìn cách ăn mặc của bà liền biết chồng của bà không phải vừa mới phất lên, đoán chừng sự nghiệp làm ăn rất tốt: “Con nếu có chút tâm, cho bọn nhỏ chút này nọ là được, đừng để chồng con làm lớn. Phía trên tham lam! Nếu bị bọn họ biết, cuối cùng dùng trên người bọn nhỏ, có được bao nhiêu . . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.