Từ Khả Vi cả kinh, cho dù không so đo chuyện anh gọi thẳng tên Uyển Tình (ngày đó bà ăn cơm đã thấy chuyện anh nhắc thẳng tên Uyển Tình có gì đó lạ, tuy nghĩ lại không kêu tên thì gọi là gì chứ, nhưng nghe ra thấy có chút thân mật, không thích hợp), vội vàng nói: “Nó còn không biết! Không có chuyện gì lớn, không cần nói cho nó, miễn để nó lo lắng....”
“A....”
Từ Khả Vi nghe anh tùy ý, sợ anh vô ý có ý nói cho Uyển Tình, cực kỳ trịnh trọng thỉnh cầu: “Làm phiền Đỗ tổng giữ bí mật giúp tôi, ngàn lần không cần nói cho cô ấy biết.”
“Đó là đương nhiên, tôi cũng không muốn để con bé lo lắng.”
“...” Đỗ tổng! Tiểu học ông không học ngữ văn giỏi sao? Cái này nói lại có nghĩa khác!
Từ Khả Vi ở bệnh viện ba ngày, mỗi ngày Mục Thiên Dương đều chạy tới an ủi, đuổi cũng không đi.
Từ Khả Vi lén hỏi Đỗ Viễn Minh: “Có phải anh ta có chuyện gì muốn cầu xin anh hay khoong?” Chính là bà không có chút ảnh hưởng gì, xum xoe với bà, cũng chỉ là có chuyện cầu cạnh Đỗ Viễn Minh.
“Gần đây có mấy dự án hợp tác.” Đỗ Viễn Minh nói xong, trong lòng ông không nhịn được nhíu mày, mặc dù có hợp tác, nhưng cho dù cái gì cũng là hai bên cùng có lợi, vui vô cùng, hiện nay Đỗ Thị cũng không có dự án nào cực kỳ hấp dẫn Mục Thiên Dương.
“Anh nên ứng phó thế nào với anh ta?”
“Anh đã quyết định hợp tác với cậu ta, tới nay đều không ảnh hưởng gì.”
Từ Khả Vi gật đầu, nếu là đối tượng hợp tác, tự nhiên không thể đắc tội. Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở lại, thái độ của bà tốt hơn rất nhiều, anh muốn nói chuyện gì, bà liền nói chuyện cùng anh, hơn nữa cũng không đuổi người.
Mục Thiên Dương thấy bà như vậy, còn tưởng rằng là công phu không phụ người, rốt cuộc cũng bị dáng vẻ tiều tụy của mình đả động đến.
“Ngày hôm qua nói chuyện điện thoại với Thiên Tuyết, có hỏi qua chuyện của Uyển Tình. Gần đây, cô ấy bị sốt, nghe nói thường đến nơi mẹ nuôi.” Mục Thiên Dương nói xong, trong lòng nôn ra máu: Lão tử vẫn đang để ý tên Quản Hạo Nhiên kia!
Anh đột nhiên nhớ tới, Quản Hạo Nhiên có khi là em cùng cha khác mẹ của anh, vẫn không thể đuổi cùng giết tận rồi. Mà còn có liên hệ thân thiết với Từ Khả Vi, vừa hạ thủ với cậu ta, giống như có phần bằng mặt không bằng lòng. Thôi, trước cứ để cậu ta dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương của cậu ta tốt lên, cậu ta phải trở về Mục thị, không trở về thì nhân lời mời của công ty nào cũng được. Để ý đến cậu ta làm gì, nên để cho cậu ta chịu thử thách một chút mới đúng!
Từ Khả Vi nghe được tin tức của Uyển Tình, tuy là cực kỳ không rõ ràng, nhưng Mục Thiên Dương không quen con bé, mà còn nhắc đến mẹ nuôi, bà đương nhiên tin tưởng là anh gọi điện thoại thật, cũng tin tưởng UYển Tình đang sống tốt, nên an tâm.
Mục Thiên Dương dịu dàng hỏi: “Bác gái nuôi nấng Uyển Tình mấy năm nay, cực kỳ vất vả đi?”
“Không tồi, Uyển Tình hiểu chuyện, cũng không phải cực kỳ vất vả.” Từ Khả Vi nghĩ đến chuyện nghiệt duyên với Đinh Chí, không có hận thì không đúng. Mà Uyể Tình tuổi còn nhỏ đã bị ép đuổi đi, người khác là ánh mặt trời hoa quyas, cô lại muốn quan tâm những chuyện người thường không thể quan tâm... thật sự là cực kỳ khiến người khác thương tiếc. Bà nói: “Uyển Tình mới vất vả, bác thường cảm thấy có lỗi với nó... mấy năm nay, nhất định không được vui vẻ nhiều.”
Mục Thiên Dương sửng sốt, tâm can cũng có chút đau đón. Cô vốn là không vui vẻ, lúc trước anh tác oai tác quái, không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là xát muối vào miệng vết thương của cô. Anh trôn chán trong lòng bàn tay, hung hăng nhéo đầu mình, ngẩng đầu nói: “Sẽ luôn luôn khiến cô vui vẻ.” Về sau, khiến anh chăm sóc cô thật tốt, cho cô vui vẻ.
Đột nhiên Từ Khả Vi nhớ tới anh đã đính hôn với Đinh Thải Nghiê, lập tức cảm thấy mối quan hệ thật phức tạp, sửng sờ gật đầu một cái, lại đem lời này để vào trong lòng. Bà đột nhiên lo lắng, mấy ngày nay anh đến đây ân cần như vậy, có thể là muốn trả thù hay không? Người của Đinh gia đã chạy mất, anh chỉ có thể trả thù bà và Uyển Tình rồi.
Bà thăm dò hỏi: “Mục tổng, vì sao ngày nào cậu cũng chạy đến đây? Tôi nhớ rõ lúc trước cháu đính hôn với Đinh Thải Nghiên, bác cho rằng... chắc là cháu không muốn gặp bác và Uyển Tình.”
“Bác và những người đó liên quan gì đến nhau?” Mục Thiên Dương nói: “Lần đầu tiên khi Uyển Tình đến nhà cháu, cả nhà cháu đã có ấn tượng rất tốt về cô ấy, khi đó, cháu và Thải Nghiên không hề đính hôn, cũng không biết cô ấy là em của Thải Nghiên. Cô ấy và Thải Nghiên khác nhau. Cháu lớn thế này rồi, tự nhiên biết được ai tốt ai xấu, cũng sẽ không đem hận thù của mình trút lên người khác.”
Từ Khả Vi nghe anh nói thế, mà còn nói với thái độ nghiêm túc, dường như không phải do người không tin, cũng chầm chậm yên tâm rồi.
Mục Thiên Dương trước khi đi còn nói: “Bác yên tâm, Uyển Tình và Thiên Tuyết là bạn tốt, cháu sẽ chăm sóc cô ấy giống như chăm sóc Thiên Tuyết.”
Từ Khả Vi sửng sổ, vốn nghĩ là anh khách sáo, nhưng nghe anh nói trịnh trọng như thế, ánh mắt ngập tràn thành ý... không tự chủ được tin rồi... nếu Mục gia đồng ý với Uyển Tình, cho dù bà chết, cũng không cần quá lo lắng?
Bởi vì Từ Khả Vi sinh bệnh, đỗ Viễn Minh đã sớm hủy bỏ hành trình đến thăm Đỗ Thiến. Thư ký giục ông hai lần, nhưng lúc đó Từ Khả Vi đang ở bệnh viện, ông chỉ có thể xem nhẹ, tiếp theo liền bận đến quên cả thời gian, cùng nhớ tới, lại qua sinh nhật Đỗ Thiến rồi.
Đỗ Thiến vẫn không nhận được điện thoại của ông gọi qua, cũng không dám gọi điện thoại đến hỏi. Cô dần dần cảm thấy được, Đỗ Viễn Minh không thích mình, cô sợ hãi không dám xác định, cũng cố chấp không đi hỏi.
Ngày sinh nhật đó, chính cô đi mua bánh sinh nhật, cắm nến lên, theo buổi sáng bắt đầu. Cô nghĩ, Đỗ Viễn Minh nhất định sẽ đến, không nói trước cho cô, là vì muốn cho cô một bất ngờ.
Đợi đến lúc trời tối đen, cô an ủi chính mình: “Ông ấy sẽ tới sau một khắc nữa thôi... đây là bất ngờ...”
Cô an ủi chính mình, cũng cho Đỗ Viễn Minh cơ hội. Nếu hôm nay ông không đến, ông không thể trách được nếu cô hận thù mẹ con nhà kia.
Nhìn thấy đồng hồ trên tường điểm mười một giờ 55 phút, cô vô thức cười lạnh, chính mình cắm nến lên, miễn cưỡng cười: “Đỗ Thiến... sinh nhật vui vẻ.”
Thổi tắt ngọn nến, nước mắt của Đỗ Thiến rơi xuống, đồng thời, đồng hồ trên tường gõ vang mười hai giờ. Cô mạnh mẽ ném bánh ngọt đi, hét lớn: “Đỗ Viễn Minh! Con hận ba!”
Ông thề son sắt trước kia không hề có quan hệ với mẹ con nhà đó, Đinh Uyển Tình không phải con gái của ông, kết quả... ông lại quên mất sinh nhật của cô, nếu không phải vì mẹ con nhà kia, ông sẽ quên được sao?
Cô cầm điện thoại gọi về trong nhà, người giúp việc nhận điện thoại, cô hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Tiên sinh đi bệnh viện rồi!”
Người giúp việc nói
“Ba sinh bệnh rồi hả?” Đỗ Thiến kinh hãi, cô hiểu lầm ba rồi! Tiếp theo lại cả kinh, ba có bệnh, Từ Khả Vii sao lại không nói cho cô biết? Chẳng lẽ bệnh của ba rất nghiêm trọng, mẹ con nhà kia muốn độc chiế gia sản, cô rống ro: “Sao không ai nói cho tôi biết?”
“Không phải tiên sinh, là phu nhân.” Người giúp việc nói: “Mấy ngày hôm trước phu nhân té xỉu ở trong phòng khách, bây giờ còn chưa xuất viện, mấy ngày hôm nay tiên sinh đều ở bệnh viện chăm sóc bà ấy, bận đến mức không chợp mắt được, thật sự khiến người ta thương tiếc.”