Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 287: Chương 287: Uy hiếp




“Còn kế hoạch công tác gì? Kế hoạch kết hôn trước!” Mục lão gia đột nhiên nghiêm nghị lại, “Cháu và anh họ cháu đến cùng cũng không giống nhau, năm đó thả cháu ra ngoài, bác ngoại cháu đã muốn bất mãn với ông!”

Mục Thiên Thành ngẩn ra, lập tức rụt: “Cháu đã biết. “ Cha mẹ của anh đều chết hết, là Mục lão gia một tay nuôi nấng , thân thích bên mẹ kia ngược lại không thân. Nhưng bên này giáo dục và sắp xếp cho anh, bên kia đều muốn chỉ trỏ.

Anh đột nhiên phát hiện, đường tình của mình còn nhấp nhô hơn anh họ! Ông nội bên này căn bản không có cách nào khác mở miệng đừng nói , cho dù ông nội đồng ý, bên bà ngoại kia khẳng định còn muốn náo loạn cách mạng, đến lúc đó không biết náo loạn thành cái dạng gì! Nghĩ tới đến liền run lên! Chẳng lẽ chỉ có thể lừa gạt cả đời?

Mục lão gia đột nhiên thương xuân bi thu*: “Ta đã tám mươi tuổi! Cứ mãi đợi một người sao? Ban đầu nghĩ gặp được chắt trai rất dễ dàng, kết quả cháu dâu đều không có dễ như vậy.”

* thương xuân bi thu: thành ngữ TQ chỉ sự lo âu, buồn bã. Do sự thay đổi theo mùa, cảnh gây ra đau buồn

Thiên Tuyết vội vàng trấn an ông: “Ông nội còn rất khỏe mạnh. Ông nội sang năm tám mươi, là thọ nha! Nghe ông bà ta nói chúc thọ là chúc chín không chúc mười, nhà chúng ta năm nay có phải làm một cái hay không?”

Uyển Tình nhíu mi, bọn họ sao thảo luận chuyện lập nghiệp sự đến chỗ mình đây? Lúc trước thảo luận hôn nhân đại sự, lúc này rất tốt, thảo luận sinh nhật của ông.

Thiên Tuyết nhắc tới, Mục Thiên Thành cũng kinh ngạc.

Mục Thiên Dương nói: “Việc này trong lòng anh đã biết, bất quá còn phải xem ý tứ của ông nội.”

Mục lão gia khoát tay: “Chúc chín không chúc mười đây là vì chúc theo tuổi ta (tuổi theo lịch âm), ông vốn chính là tuổi ta, sang năm lại làm.”

Ngô Nhã nói: “Nói chuyện khác đi, những thứ này là chuyện nhà chúng ta, Uyển Tình nghe nhàm chán.”

Uyển Tình nở một nụ cười, lập tức không biết nên nói cái gì cho tốt. Nói “Không quan hệ, các người tiếp tục tán gẫu?” Cô đến do thám chuyện riêng tư nhà giàu à! Nói “Đúng đúng, tôi thật nhàm chán?” Vậy cô cũng quá không hiểu chuyện!

Trầm mặc chốc lát, tất cả mọi người không biết tán gẫu cái gì. Uyển Tình nói: “Con không sai biệt lắm cần phải trở về.”

Thiên Tuyết liếc mắt nhìn người lớn một cái, lôi kéo cô: “Ăn cơm tối rồi đi.”

“Vậy quá muộn , còn muốn trở về cho mẹ tớ làm cơm chiều.”

“Được rồi, mình tiễn cậu.”

Uyển Tình nói lời từ biệt với người lớn, Ngô Nhã giả bộ giữ lại một chút, để Thiên Tuyết tự mình đi tiễn cô. Hai người vừa ra khỏi cửa, Ngô Nhã liền oán giận với Mục lão gia: “Cha, Thiên Tuyết đã lớn, không thể tùy tiện theo nó.”

“Nó làm sao vậy?” Mục lão gia hỏi.

Ngô Nhã do dự một chút, khó khăn nói: “Uyển Tình là họ Đinh, người xem chị của con bé cái dạng gì? Cho dù bản thân cô tốt, có gia đình như vậy, cũng không thể lưu lại bên người Thiên Tuyết! Bản thân Thiên Tuyết sẽ không tốt, sang năm đã hai mươi, hôm kia con nói với nó, để cho con bé kia đi tham gia vài cái yến hội, con bé đó cũng không đi!”

“Nó muốn im lặng học vài năm, theo nó đi!”

“Đối với chúng ta không phải nhượng bộ sao? Phải làm người thường, ở trường học làm là được, tại sao lúc xã giao có thể bỏ? Đỗ gia kia là bạn học của nó, hai người bọn họ vẫn tranh đấu gay gắt , người ta đến nước Mĩ học, đã lên kế hoạch đánh vào vòng thượng lưu Manhattan, một lần nghỉ lại về nước, hiện tại người nào không biết cô? Nhưng Thiên Tuyết ngược lại, lần trước lộ diện là sinh nhật17 tuổi, cũng không phải chính thứ , hiện nay sợ không có vài người nhận thức cô!”

Mục lão gia đã có chút mất hứng : “Ta không nghĩ tới để nó gả quá cao, có thể đối tốt với nó là được! Nhà chúng ta không thiếu cái gì, có thể thương nó cả đời, nữ cao nam thấp không khó! Quen biết theo chúng ta, không quen được vài người tốt, gả đi chỉ có thể bị khinh bỉ!”

Ngô Nhã cứng lại, bà rốt cuộc vẫn là hi vọng gả con gái vào chỗ tốt. Nam nhân người nào không ít tật xấu? Huống chi vẫn là nam nhân có tiền! Không quá phận là được!

Nghĩ nghĩ, việc này cũng không xác định. Cái tính tình kia của Thiên Dương, không chừng ngày nào đó đã bắt Thiên Tuyết đi đám hỏi, đến lúc đó ai phản đối cũng không được!

Trong lòng Ngô Nhã buông lỏng, lại nhìn Mục lão gia: “Cha là thật tâm thương nó, có cha nói như vậy, con cũng yên tâm, con cũng hi vọng nó thật vui vẻ cả đời. Nhưng nó thật không thể giao du với Uyển Tình nữa, nếu như bị người ta biết, điều tra thêm ra thân phận của Uyển Tình, đến lúc đó chính là một núi gièm pha! Đinh Thải Nghiên náo loạn chuyện kia, cũng không phải là chuyện đùa, bằng không cũng sẽ không đi nhảy lầu!”

Mục lão gia hít sâu một hơi: “Chuyện này cô cũng đừng quản! Nó và Uyển Tình tốt lắm cô lo lắng rồi, cô quản nhà ta còn lo lắng sao!”

“Con. . . . . .” Ngô Nhã cứng lại, ngực rét run.

Mục lão gia liếc cô một cái: “Cô an phận chút, đừng đi vạch trần thân phận của Uyển Tình cho truyền thông! Cô cũng nhìn thấy Thiên Tuyết và đứa bé ấy bạn bè như thế nào, đến lúc đó không cần người khác tra đến người Thiên Tuyết, Thiên Tuyết cũng sẽ tự mình nhảy ra, đó là cô muốn?”

“. . . . . .”

“Đừng tưởng rằng chuyện hồ đồ năm đó cô làm mọi người đã quên! Hiện tại mọi người cho Thiên Dương mặt mũi, cũng không còn cơ hội nhắc tới, cô cho bọn họ cơ hội, xem bọn nó cắn cô hay không? !”

Ngô Nhã lạnh lẽo cả người, thoáng chốc muốn tìm cái hố chui vào. Cư nhiên trước mặt người dưới nói bà, còn lấy chuyện năm đó. . . . . .

Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành cũng chưa nói chuyện, thực rõ ràng cũng biết qua lại. Mười mấy năm qua, hai người đều tôn kính bà trên mặt, giống như không biết sự kiện kia.

Bà nở một nụ cười, biểu tình khó coi, thiếu chút nữa da bị nẻ. Thiên Tuyết từ bên ngoài tiến vào, bà vội vàng đứng dậy: “Con đi xem cơm chiều chuẩn bị cái gì.”

Thiên Tuyết không biết lịch sử đen của bà, quyết không thể để Thiên Tuyết thây dị thường của bà! Khác ba người cũng có nhất trí nhận thức này.

Thiên Tuyết vào cửa, Mục lão gia hỏi: “Nhanh như vậy đã đưa về nhà?”

“Không đâu, đưa đến trạm xe điện ngầm. Uyển Tình không cho cháu đưa cậu ấy về nhà, sợ bị người quen thấy, mẹ cậu ấy không biết thân phận của con.” Thiên Tuyết ngồi xuống, ăn bánh bích quy, “Các người làm sao vậy ? Chơi đùa không vui đúng không? Lấy bài lấy bài, đến đánh bài!”

“Em không có khả năng làm chút chuyện đứng đắn?” Mục Thiên Dương nói.

“Cái gì mới là chuyện đứng đắn? Lễ mừng năm mới không phải là chơi sao?” Thiên Tuyết lấy bài ra, giao cho Mục Thiên Thành, “Tắm một chút, em muốn nhìn bàn tay mây mưa bất thường kia của anh ~”

Mục Thiên Thành bởi vì quan hệ nghề nghiệp, cái gì đều phải học một chút, đánh bạc vẫn coi như tinh thông, xào bài tú-lơ-khơ giống như trong phim cũng không có vấn đề ! Vì dụ em gái vui vẻ, anh quyết đoán cầm lấy bài biểu diễn! Ào ào xôn xao —— ào ào xôn xao ——

Mục Thiên Dương nhìn bọn họ, không hiểu sao cảm thấy đau đầu, hỏi Thiên tuyết: “Mẹ nói cho em đi tham gia yến hội?”

Thiên Tuyết trừng lớn mắt: “Không đi!”

Mục Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay em qua thật là vui . . . . . .” Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

Thiên Tuyết lập tức nói: “Ngày mai em liền im lặng, sách em mượn từ trường học còn chưa xem hết đấy? Ngày mai em bắt đầu đọc sách, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm!” Chậc, không phải là cười anh mua băng cho Uyển Tình sao? Anh dám đi mua, còn sợ người khác nói à?

Thiên Tuyết hơi trầm ngâm, vuốt cằm suy tư: cô cần nói cho anh biết đó là hành vi của nam nhân tốt hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.