Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 518: Chương 518: Vấn đề giáo dục




Chương 518: Vấn đề giáo dục

Giằng co tới nửa đêm mới được về nhà, Uyển Tình đặt Đinh Đinh trên giường, Đinh Đinh còn buồn ngủ, nhướng mày lên nhìn nàng.

Cô hỏi: “Còn khó thở hay không?”

Đinh Đinh lắc đầu.

Mục Thiên Dương ôm Đương Đương đã buồn ngủ, nói: “Anh mang Đương Đương sang phòng ngủ của Thiên Thành, cho đỡ chật chội.”

Uyển Tình sửng sốt, nói: “Em mang Đinh Đinh tới phòng Thiên Tuyết vậy, cái giường kia của Thiên Thành cũng hơi nhỏ thật.”

Mục Thiên Dương gật đầu, khuyên nàng: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Uyển Tình hơi nở nụ cười, ôm lấy Đinh Đinh tới phòng Thiên Tuyết. Mục Thiên Dương cũng đi sang, chờ tới Đinh Đinh ngủ rồi mới rời đi. Trở lại phòng, anh ngủ trong chốc lát nhưng rồi ngủ không được, lại chạy tới, nằm xuống bên cạnh người Uyển Tình.

Uyển Tình ssang muốn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Chỉ nghĩ muốn ôm em một cái.” Anh thấp giọng nói.

Uyển Tình ừ một tiếng, chìm vào giấc ngủ.

Mục Thiên Dương ôm nàng, cũng rất nhanh tiến vào giấc ngủ, hoàn toàn không bị tỉnh lại, Đương Đương một mình nằm ở trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Sáng sớm khoảng bảy giờ, Đương Đương tỉnh lại, phát hiện mình chỉ có một mình, bởi vì trời đã đã sáng, bé cũng không sợ hãi, nghĩ đến ba mẹ cùng muội muội chắc rời giường trước rồi. Mà chính mình lại vẫn còn nằm trên giường, bé cảm thấy có điểm xấu hổ.

Cậu nhóc đứng lên, kiểm tra chăn cùng thảm một chút, may mà không đái dầm, xem ra chính mình ngày càng lợi hại rồi đó!

Bé vui vẻ bò xuống giường, phát hiện cửa chỉ khép hờ, bèn đi ra ngoài, theo phòng bếp tìm được toilet sẽ tìm đến phòng khách, nhưng vẫn không tìm được ba mẹ cùng em gái. Bé bắt đầu thấy sợ, cái mũi nhăn nhúm, muốn khóc.

Ba ba đâu? Mụ mụ đâu? Em gái đâu? Có phải bị người xấu bắt đi rồi không? Hay là không cần bé nữa?

Rốt cục, phát hiện cửa phòng của cô cũng chỉ khép hờ, bé đẩy ra đi vào, liên sụp đổ: mọi người. . . . . . hóa ra. . . . . . thật quá đáng. . . . . . Ô oa ——

Tiếng khóc vang lên, Mục Thiên Dương bừng tỉnh, thừa dịp Uyển Tình cùng Đinh Đinh còn chưa bị đánh thức, lập tức nhảy xuống giường ôm bé ra ngoài, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đương Đương nức nở nói : “Mọi người không quan tâm con . . . . . .”

“. . . . . . Không có a.

“Ô ô. . . . . . Rõ ràng là có.” Đương Đương làm ầm lên: “Mọi người đều yêu em gái! Không thương con . . . . . . Con thiếu chút nữa bị yêu quái ăn luôn!”

Mục Thiên Dương cảm thấy vấn đề này không nhỏ. Với 2 đứa trẻ thì giáo dục cùng thái độ không thể bất công, bằng không trong lòng bọn nhỏ sẽ cảm thấy uất ức, dễ phát sinh vấn đề.

Anh nghiêm túc nói: “Mọi người đối với con và em gái là giống nhau .”

“Không ngủ cùng con. . . . . .”

“Con là nam tử hán, nên độc lập, cứ ngủ cùng mụ mụ, một chút cũng không dũng cảm.”

“Ô ô. . . . . . con sợ bóng tối.” Thật sự sợ! Ô ô. . . . . . Đương Đương ngừng một chút, nhìn anh, “Ba ba không sợ sao?”

“Cha không sợ.”

Đương Đương sửng sốt, cúi đầu nhìn ngón tay: “Nhưng là con sợ. . . . . . Con. . . . . .” Bé không biết biểu đạt, khổ sở đến muốn khóc.

Mục Thiên Dương vội vàng nói: “Con trưởng thành cũng sẽ không sợ!”

“Khi nào thì con lớn?”

“. . . . . . Ăn cơm thật ngoan.”

“Còn bao lâu nữa?” Đương Đương đáng thương nhìn hắn, “Con muốn được giống em gái. . . . . .”

“Là giống nhau.” Mục Thiên Dương ôm chặt bé: “Ngày hôm qua là ba ba không tốt. Em gái bị ốm, ba ba cùng mụ mụ đều thực lo lắng, Đương Đương không phải cũng thực lo lắng sao? Ba mẹ sợ em gái lây bệnh cho Đương Đương, nên không dám cho em gái ngủ cùng con. Vốn, mụ mụ ngủ cùng em, ba ba ngủ cùng con, nhưng ba ba lo lắng cho em, phải đi thăm em, kết quả ba ba quá mệt mỏi , không cẩn thận ngủ mất. Con có thể tha thứ cho ba ba không?”

Đương Đương cúi đầu, nhìn ngón tay: “Con không sợ.”

“Hả?”

“Không sợ em lây cho con.”

“Nhưng ba ba cùng mụ mụ sợ. Em bị ốm, ba mẹ đã thực đau lòng, con cũng ốm, ba mẹ sẽ càng đau lòng.”

“Nga. . . . . .” Đương Đương trầm mặc một lát, nói: “Không sao nữa ạ.”

Mục Thiên Dương thở ra, sờ sờ đầu bé, quyết định chờ bé lớn một chút, sẽ dạy bé đã là anh trai thì phải gánh trách nhiệm của nam nhi Mục gia, còn có nhất định phải trân trọng em gái! Tiểu tử ngốc ngươi vẫn chưa tưởng tượng được, em gái lớn rồi phải gả tới nhà người khác, đến lúc đó ngươi có luyến tiếc cũng phải bỏ a. . . . . .

Mục Thiên Dương vừa nghĩ tới Đinh Đinh về sau phải lập gia đình, cả người đều cảm thấy không tốt. Dừng một chút nhớ tới Thiên Tuyết. . . . . . Có loại xúc động hi vọng thời gian dừng lại!

“Con trai và con gái không giống nhau.” Mục Thiên Dương nói, “Con trưởng thành sẽ rất lợi hại, em gái lớn lên lại không, em về sau cần con bảo vệ, bằng không sẽ bị người ta bắt nạt.”

“Nga!” Vừa nói đến bảo vệ em gái, Đương Đương đã lên tinh thần: “Con không để người khác bắt nạt em!”

“Tốt!” Mặt anh giãn ra, nửa đời trước có anh hộ tống, anh già có Triển Huy hộ tống, ai cũng đừng nghĩ khiến con gái anh chịu khổ!

Nói chuyện một lúc, Đương Đương ẩn ẩn có cảm giác, chính mình cũng không phải không được coi trọng, mọi người cũng không phải thiên vị em gái. Ngược lại, chính mình giống như rất quan trọng đi! Nếu em gái không so lợi hại với bé lợi hại, bé sẽ không so đo. Bé cảm thấy chính mình hẳn là phải có bộ dáng của anh trai, sau khi Đinh Đinh tỉnh lại, so với mọi ngày phải quan tâm hơn.

Đinh Đinh không chịu uống thuốc, Uyển Tình cùng Thiên Dương ở một bên khuyên, Đương Đương nghe xong, cũng dùng giọng nói non nớt bắt chước khuyên.

Uyển Tình kỳ quái nhìn thoáng qua, đứa nhỏ này hôm nay sao không đúng lắm, dường như giống với người lớn vậy.

Đại khái là cùng tuổi dễ nói chuyện (o(╯□╰)o), Đinh Đinh có vẻ nghe hắn trong lời nói, vừa mới như thế nào cũng không chịu ăn, bị hắn nhất khuyên, thuận theo nói: “Con uống, nghe lời anh.”

Đương Đương nhếch miệng cười, đột nhiên cảm thấy có thể trông nom được em gái sẽ có cảm giác rất thành tựu —— bình thường đều là bé bị người lớn trông nom. . . . . .

Hôm nay là lễ tình nhân, nhưng bị chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng, Uyển Tình vô tâm nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ban ngày mang mấy đứa nhỏ đi khu chơi trò chơi, Đinh Đinh tinh thần chưa được tốt, không hoạt bát bằng ngày thường. Đương Đương lúc nào cũng chú ý em, cũng không cùng chơi với đứa trẻ khác.

Uyển Tình thấy bọn chúng huynh muội tình thâm, rất là vui mừng. Cảm giác vui mừng này đã hòa tan sự lo lắng về thân thể Đinh Đinh.

Mục Thiên Dương sợ sẽ làm sai, kể lại chuyện sáng sớm, nói: “Về sau cần chú ý hơn, để bọn nhỏ không cảm thấy bị bỏ rơi.”

Nói đến đây, trong lòng anh lại thấy đau buồn. Rõ ràng là đã xử lý hoàn hảo chuyện ngày hôm qua, như thế nào chuyện giáo dục đứa nhỏ lại thành vấn đề rồi? Mặc dù có trẻ con thì nhất định phải thảo luận về chuyện này, nhưng hôm nay là lễ tình nhân a. . . . . .

Uyển Tình tà tà liếc hắn, có điểm tức giận: “Đều là anh! Em bình thường thật chú ý vấn đề này, ai kêu anh nửa đêm chạy loạn?”

“. . . . . . Anh sai rồi.” Mục Thiên Dương nói, “Nhưng mà, em trước kia luôn luôn tránh được, nhưng lúc khó ngủ có thể cũng có lúc không chú ý. Có thể đúng lúc phát hiện, cũng là chuyện tốt, có thể lựa chọn phương pháp, giáo dục cho tốt.”

Uyển Tình buồn trong chốc lát, bất mãn nói: “Anh ngụy biện!” Đinh Đinh dị ứng, anh cũng nói như vậy.

Mục Thiên Dương ôm chặt lấy cô: “Tốt rồi, đừng nóng giận, anh về sau sẽ nghe chỉ thị của em!”

Uyển Tình thở dài, cầm tay anh: “Nhưng đó là với anh. Em cuối cùng là sợ này sợ kia, thà rằng tránh hết thảy, lại không nghĩ tới vạn nhất phiền toái tìm tới cửa thì làm sao bây giờ. . . . . . em chỉ có một người, quả nhiên là không được.”

“Vốn là không được!” Mục Thiên Dương ôm sát cô, “Một cái nhà, không có đàn ông làm trụ cột tuyệt đối không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.