Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 342: Chương 342: Vỡ thành cặn bã (1/3)




Mục Thiên Dương có hơi không đành lòng nhìn cô, thầm nói: anh họ em thật là nam nhân bên trong nam nhân —— hai nam ở cùng nha, em ấy cũng là làm nam nhân.

Mục Thiên Dương không khỏi muốn hỏi mình, năm đó chấp nhận giới tính của Mục Thiên Thành, chấp nhận anh và Văn Sâm cùng một chỗ, có phải bởi vì trong quan hệ em ấy là công hay không? Nếu em ấy là bị cái bị đè kia. . . . . . Ách, xác thực có chút buồn bực. Em trai Mục Thiên Dương anh có thể làm đồng tính luyến ái, nhưng tuyệt đối không thể là cái bị đè kia!

“Đừng khóc.” Mục Thiên Dương nói, “Đồng tính luyến ái cũng là tình yêu, hẳn là được tôn trọng. Các em nếu không tiếp thụ được, coi như không biết, bằng không bọn họ sẽ thương tâm.”

“Anh đã sớm biết?” Thiên Tuyết hỏi.

“Sớm hơn em một chút.” Mục Thiên Dương bảo thủ nói, miễn cho cô còn so đo trong phương diện này.

Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn anh: “Anh. . . . . . Anh không phản đối?”

“Như thế nào không phản đối? Còn đánh qua một trận sao! Nhưng tình cảm của bọn anh quá sâu, vô dụng!”

Thiên Tuyết ọe ọe: “Nhất định là anh đánh không thắng!” Anh ruột phải kiếm tiền, nhưng sức chiến đấu khẳng định là xa xa không kịp anh họ.

Anh ruột: ⊙﹏⊙b tôi đi! Đây là anh em ruột sao?

Uyển Tình hỏi: “Ông nội bọn họ biết không?”

“Không biết.” Mục Thiên Dương vội vàng dặn dò, “Lúc trước chỉ có anh biết, các em cũng không nên nói ra đi, ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa, bọn họ đều tính chia tay, về sau chuyện này chính là nhất thời, không đáng nói ra.”

“A ——” Thiên Tuyết quát to một tiếng, “Làm sao có thể như vậy? Em vừa mới biết bọn họ cùng một chỗ, bọn họ sẽ chia tay? Lừa ai đấy, bọn họ cùng đến suối nước nóng, rõ ràng như keo như sơn!”

“Bọn họ lớn như vậy , hoặc là tìm nữ nhân kết hôn thật tốt, hoặc là công khai! Công khai áp lực to lớn, không phải mỗi người đều thừa nhận được.”

Thiên Tuyết lòng đầy căm phẫn: “Thật tình yêu nhau, có cái gì thừa nhận không được? Chỉ một chút áp lực mà sợ, rõ ràng là không chịu trách nhiệm với tình cảm!”

“Em ngược lại trở nên nhanh.” Vừa rồi còn lớn tiếng thở gọi nhỏ”Vì sao”, một bộ trời muốn sụp xuống, hiện tại liền”Bảo vệ đồng chí, phản đối phân biệt đối xử.”

Vẻ mặt Thiên Tuyết thản nhiên: “Ai kêu anh ấy là anh em sao,em trừ bỏ ủng hộ, còn có thể như thế nào? Nếu anh Văn Sâm là nữ nhân, em sẽ cảm thấy anh họ rất vô liêm sỉ! Anh ấy quanh năm suốt tháng chạy tới đây, ngắn ba năm tháng trở về một lần, nói dài một hai năm mới trở về một lần, người bạn gái nào có thể chờ chứ? Anh ấy dứt khoát để Văn Sâm chờ thành hòn vọng phu, chẳng phân biệt được tài gì quả thực là kỳ tích!”

“Cho nên hiện tại Văn Sâm chờ không nổi nữa? Tài trí tay?” Uyển Tình hỏi.

Thiên Tuyết sửng sốt: “Vậy. . . . . . Tôi giúp ai đây?”

Mục Thiên Dương lại đau đầu : “Em đừng thêm phiền! Đều nói bọn họ đến tuổi, nên lo lắng chuyện tương lai, không thể lại hỗn loạn như vậy nữa. Văn Sâm tính về nhà thân cận, cho nên. . . . . .”

Thiên Tuyết thở dài: “Bọn họ thực yêu nhau sao? Vậy không phải thực đáng tiếc, vì sao không thử chứ?”

“Em cảm thấy trái tim ông đủ mạnh mẽ sao?”

Thiên Tuyết hít sâu một hơi nói: “Vốn là siêu cấp mạnh mẽ! Nhưng thấy chuyện này, phỏng chừng chỉ có thể vỡ thành cặn bã ——”

Mục Thiên Dương cảm thấy thực không nói gì với hình dung của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay muốn cóc đầu cô. Cô trốn phía sau Uyển Tình, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, đẩy đẩy Uyển Tình: “Cậu hỏi mau.”

“Hỏi cái gì?” Uyển Tình nghi hoặc.

Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]

Mục Thiên Dương nhìn động tác các cô, nghe các cô đối thoại, nhíu mày, không nói lời nào.

Thiên Tuyết nhìn anh một cái, lén lút nói với Uyển Tình: “Anh à, anh là không phải?”

Uyển Tình không nói gì, nhìn Mục Thiên Dương có chút xấu hổ. Mục Thiên Dương sủng nịch nói: “Còn có cái vấn đề gì? Hỏi đi.”

“Anh, anh sao?” Là anh bảo tôi hỏi nha, Uyển Tình yếu ớt nghĩ.

“Cái gì?”

“Anh! Anh không phải? !”

Mục Thiên Dương nhíu mày: “Là cái gì?”

“Anh nói đấy!” Uyển Tình bất chấp tất cả, “Anh là không phải như bọn họ?”

“Anh ——” Mục Thiên Dương hiểu được, suýt nữa lưng qua khí đi, “Anh làm sao có thể là?! Anh là không phải em còn không rõ ràng sao?” Tào lao! Anh cày cấy trên người cô bao nhiêu lần chứ, cô rốt cuộc là sao hỏi ra vấn đề này?

Mặt Uyển Tình rực hồng, quay đầu đánh tơi bời Thiên Tuyết một trận!

Thiên Tuyết kêu to: “Sao đánh mình chứ?”

“Đánh em xứng đáng.” Mục Thiên Dương oán hận nói.

-

Ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết đụng Mục Thiên Thành và Văn Sâm ở trong sơn trang, cảm thấy phi thường xấu hổ. Mục Thiên Thành và Văn Sâm còn không biết mình bại lộ, Văn Sâm lui tới ít lời lạnh khốc như thường, Mục Thiên Thành cảm thấy cùng anh ở lại đây không có ý nghĩa, nói với Uyển Tình các cô: “Các em đi vào trong đó, anh đi với các em.”

“Không được!” Thiên Tuyết vội vàng nói, “Chỗ chúng em đi, nam nhân đến không thích hợp, các anh chơi của các anh đi!” Bọn họ phải chia tay, để bọn họ quý trọng cơ hội ở chung cuối cùng đi! Ô ô. . . . . . Cô thật sự là người tốt! Thật sự là người rất rất tốt!

Văn Sâm thấy các cô đi rồi, nghĩ Mục Thiên Dương hẳn là ở trong phòng một mình, nói với Mục Thiên Thành: “Tôi đi tìm tổng tài báo cáo công chuyện một chút.”

Anh tuy rằng đi chơi, Nhưng mà chưa quên công việc. Nguyên bản giả thiết muốn nghỉ ngơi thật nhiều, trước tiên đi hai ngày, chỉ cần hợp tác với đoàn nhân viên đường dài, cam đoan công ty vận hành bình thường, Mục Thiên Dương cũng sẽ không phát hiện. Nhưng ai biết, không may vừa vặn đụng phải đây?

Anh nguyên bản là chiến sĩ thi đua không ngừng vào ngày nghỉ tết, hình tượng sáng lạn cỡ nào, công lao giảm bớt, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Đều là Mục Thiên Thành làm hại! Nam nhân ba mươi tuổi còn lấy được không bỏ xuống được, giống như anh ủy khuất bao nhiêu, kỳ thật khổ sở nhất là anh được không? ! Là ai xông xáo oanh oanh liệt liệt ở bên ngoài, là ai cô đơn tăng ca ở Mục thị? Mục thị đại biểu cái gì? Thay mặt cho cơ sở ngầm của Mục Thiên Thành, anh có lẽ đều biết nhất cử nhất động của Mục Thiên Thành! Mấy năm nay Mục Thiên Thành yên tâm lớn mật xông xáo ở bên ngoài, không phải là khẳng định anh không đi tìm người khác qua sao?

Nếu không, Mục Thiên Thành du lịch các quốc gia thế giới, lang thang vô định trời Nam biển Bắc, cho dù anh cũng hoàn toàn không hiểu được quỹ đạo bên ngoài! Nhiều như vậy năm, nếu chỉ là công việc cũng liền thôi, nếu không cuộc sống tình cảm cũng liền thôi. Nhưng cố tình trong lòng tồn tại một người, có khi sẽ lo lắng, có khi sẽ hoài nghi, thời điểm cô đơn tịch mịch, trong lòng cũng không đủ khó chịu vì ngoại nhân nói.

Mười năm, phân không rõ là ai theo ai giữ. Anh đương nhiên là có lúc oán anh, tịch mịch, sẽ oán. Bởi vì có cảm xúc như vậy, đến khi muốn chấm dứt đoạn tình cảm này mới có thể kiên quyết như vậy.

Tìm được Mục Thiên Dương, anh báo cáo công tác gần đây, hai người thảo luận hai giờ, công chuyện xong, Văn Sâm thu dọn máy tính: “Vậy tôi không quấy rầy tổng tài.”

“Đợi chút.” Mục Thiên Dương gọi lại anh, “Cậu và Thiên Thành, cứ như vậy?”

Văn Sâm trầm mặc một lát, kéo khóe miệng một chút: “Việc cưới hỏi đều có thời điểm chấm dứt, còn trẻ hết sức lông bông cũng nên xong.”

Mục Thiên Dương nhíu mày: “Cậu quy mười năm này về còn trẻ hết sức lông bông?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.