Hôm nay là ngày mà cô tiếp tục bỏ rơi anh. Lúc sáng Thiên Hạo anh chẳng thèm nói câu nào với Nguyệt Nhi mà đã đến công ty
Anh ở công ty chẳng thể nào tập chung vào công việc được cả, anh sai người đi lấy cho anh môt chai rựu và một cái ly. Anh rót ly rựu ra rồi bước đến ban công nhìn ra ngoài cửa sổ từ trên cao, bây giờ trời đã chợp tối.
Mặt trời xuống núi, mặt trăng lên núi. Cũng giống như anh và cô, anh yêu cô, nhưng cô lại yêu người khác. Nhìn khung cảnh bên ngoài thật đẹp, ánh đèn chiếu sáng từ những ngôi nhà và những ánh đèn màu sắc đang chiếu quanh thành phố, công ty anh được xây dựng kiến trúc rất cao nên đứng ngoài ban công tầng trên sẽ nhìn thấy hết khung cãnh bên ngoài thành phố vào lúc tối.
Anh đang rất sợ, sợ rằng khi về tới nhà anh sẽ không nhìn thấy cô nữa. Anh lẳng lặng về nhà ba mẹ của mình. Anh đi ra bãi đậu xe, ngồi lên xe anh chạy xe thật nhanh
Chưa được 15 phút anh đã về tới nhà ba mẹ, nơi đây rất sang trọng và lộng lẫy, một căn biệt thự rất lớn.
Còn cô ngồi ở nhà đợi anh, cũng được 6h30 bây giờ cô không thể nào ngồi im đợi anh về được nữa.
Cô đi đến công ty tìm anh nhưng họ lại nói anh đã về. Cô lo lắng mở điện thoại lên gọi cho anh, nhưng điện thoại anh đã khóa máy. Bây giờ cô làm sao để có thể tìm anh đây “Hạo Hạo, anh đang ở đâu???”
Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô bấm một dãy số “Alo” đầu giây bên kia lên tiếng
“A Phúc, anh có biết bây giờ Thiên Hạo đang ở đâu không?” Lý do cô gọi cho A Phúc chính là, A Phúc luôn đi theo bên cạnh Thiên Hạo nên cô đã gọi cho A Phúc
“Xin lỗi, cho tôi hỏi cô là ai má muốn tìm chủ tịch của chúng tôi?” -A Phúc-
“Tôi tôi là vợ của Thiên Hạo” cô nói ra những lời này. Sao cô thấy cô thật buồn cười khi nói ra những thứ mà cô đã mất đi
“Xin lỗi chủ tịch của chúng tôi chẳng có người vợ nào cả”
“Tôi xin anh, tôi đã sai khi làm tổn thương Thiên Hạo. Anh có thể nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu được không A Phúc, tôi xin anh “ cô khóc rồi. Cô thật sự khóc rồi
“Cô đang ở đâu?” -A Phúc-
“Tôi đang ở trước cổng công ty Hà Thị” -Nguyệt Nhi-
“Vậy bây giờ cô ngồi ở đó đợi tôi. Tôi sẽ tới ngay”
“Được”
Mấy phúc sau A Phúc từ trên phòng chạy xuống “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đến tìm Hạo Hạo” Nguyệt Nhi ấp úng nói
“Cô thật sự sẽ không bỏ đi” A Phúc nhìn chằm vào cô
“Phải, nếu anh ấy tha lỗi cho tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ đi nữa. Tôi sẽ ở lại chăm sóc anh ấy” Nước mắt cô cứ lăn dài trên má
“Được, coi như tôi tin cô lần này. Chủ tịch đã khổ vì cô nhiều rồi, giọt nước mắt khó rơi của anh ấy cũng đã rơi vì cô rồi. Nếu cô còn dám làm tổn thương chủ tịch thêm một lần nào nữa thì đừng trách tại sao tôi lại ác với cô” anh gằng từng chữ một
Cô gật đầu rồi đi theo A Phúc ra xe