Hôm nay Thiên Hạo đã lên công ty, còn Gia Thành thì tới để thăm cô
Gia Thành nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô mà không khỏi đau lòng “Nguyệt Nhi em có sao không”
Nguyệt Nhi nắm lấy tay anh “Gia Thành anh có thể đưa em đi không?”
Anh khó hiểu hỏi lại cô “Em muốn đi đâu?”
Nước mắt cô bắt đầu rơi “Đi đâu cũng được, miễn sao thoát khỏi anh ta là được. Em mệt rồi không muốn đấu với anh ấy nữa, con của em cũng không còn nữa, nên em không muốn ở lại đây. Anh có thể đưa em đi không” cô ngây ngốc trông chờ câu trả lời của anh
Gia Thành thở dài trả lời cô “Hazzzz thôi được rồi, anh sẽ đưa em đi, đi về nhà của chúng ta. Về lại ngôi nhà mà anh đã mua tặng cho em vào ngày sinh nhật năm em 16 tuổi có được không”
Cô gật gật đầu “Nhưng Gia Thành à, anh đừng trông chờ em nữa có được không. Bây giờ chúng ta không thể nữa rồi”
Anh hấp tấp nói “Cái gì mà không thể chứ, có thể bây giờ em vẫn còn giận anh nên không thể chấp nhận anh thôi. Anh sẽ đợi em mà, anh sẽ đợi đến khi nào em hết giận anh rồi chúng ta sẽ quay lại như hai năm trước nha em”
Lòng cô chợt hiện lên tia đau nhói “Anh đừng mù quán nữa. Em bây giờ chỉ có thể xem anh là một người anh trai hoặc là bạn thân thôi, chúng ta thật sự không thể tiến xa thêm nữa đâu anh à”
Anh đứng lên “Anh không muốn nói về chuyện đó nữa. Bây giờ anh sẽ xuống dưới nói với Thanh Thanh là đưa em đi ra ngoài một chút, nhân cơ hội đó anh sẽ đưa em rời khỏi đây và không bao giờ quay trở về nữa. Em mau thay đồ chuẩn bị đi”
“Được”
-------- Dưới lầu ---------
Thanh Thanh đang ngồi xem TV thì bị Gia Thành gọi tên “Thanh Thanh à”
Cô quay sang nhìn anh “Thành à, có chuyện gì vậy anh. Nhi Nhi bị làm sao à?”
“Nguyệt Nhi không bị sao cả. Cô ấy chỉ nói với anh là muốn anh đưa cô ấy ra ngoài đi dạo môt chút thôi”
“Em đi cùng được không” Thanh Thanh ra vẻ hồn nhiên hỏi
“Không cần đâu, anh muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo một chút thôi”
Thanh Thanh gằng giọng nói “Được, anh cứ đưa Nhi Nhi đi. Nhưng anh đừng quên Nhi Nhi đã là vợ của anh trai em rồi”
Anh không thèm để ý tới câu nói của cô
------- Khu chung cư cao cấp ------
Gia Thành nhìn Nguyệt Nhi “Từ nay em cứ ở đây đi, anh đảm bảo với em Thiên Hạo cậu ta sẽ không tìm được em đâu”
“Em cảm ơn anh, Gia Thành” (T/H: Ê cái con t/g kia, tôi đã nói là cô đừng để cho Nguyệt Nhi bỏ đi rồi, nhưng sao cô vẫn bắt Nguyệt Nhi bỏ đi . T/g: Ủa ai kêu ông quá đáng với Nhi tỷ của tôi làm gì... hức lêu lêu, coi chừng tôi không cho anh làm nam chính nữa mà cho Thành ca làm vai chính bây giờ. T/H chỉ đành im lặng không dám cãi lại con t/g)
Gia Thành mỉm cười dịu dàng “Em không cần phải cảm ơn anh làm gì cả. Là chuyện nên làm thôi”
*Hết Chap 63*
-Còn tiếp-
=> Chap 64: Biến mất
Thỉnh cầu mọi người cho mị xin vote và cmt nha
Yêu