Hàn phong mỉm cười gật đầu ôm eo bảo ngọc đi về phía bàn ăn kéo ghế ngồi cho cô..
Anh ngồi đối diện cô hai người bắt đầu dùng bữa sáng..
Bảo ngọc ăn được một ít..
Nhìn mèo con đáng yêu đang nằm yên trong lòng cô ngẩng đầu miệng muốn mở rồi lại thôi..
Hàn phong thấy Bảo Ngọc muốn nói lại thôi anh lau miệng chống cằm mỉm cười cất giọng dịu dàng:
-Sao??em có gì hỏi xin gì thì nói đi??anh nghe??
Bảo Ngọc nghe vậy miệng ấp úng nói:
-Hàn phong"!mèo con rất tội nghiệp chắc nó bị người ta bỏ rơi em có thể nhận nuôi nó không??
(edittor:Chị ngốc qá mèo ng.ta cài vào mà chj tuog nó bi bỏ nhìn mèo mập ú vậy chắc dc nuôi ăn nhiều làm gì có gjốg mèo bị bỏ đâu)
Hàn phong thở dài thầm nghĩ:" mèo nhỏ của anh quá lương thiện mà con mèo đó đã không còn gây nguy hiểm..
Cho nó làm vật nuôi bên Ngọc nhi cũng được "
Nhìn ánh mắt tha thiết, gương mặt đầy sự mong chờ anh không nỡ trêu cô liền gật đầu giọng sủng nịnh:
-Chỉ cần em thích là được rồi"!nhưng có mèo con mà không để ý tới anh là anh sẽ ném nó ra đường..
Bảo Ngọc lè lưỡi nói:
-Dạ"!đại nhân ngài là quan trọng nhất với thiếp..
Hàn phong nhéo nhẹ má cô cưng chiều nói:
-Em đó"!mèo nhỏ tinh nghịch"
Bảo ngọc cười hì hì nói:
- tại hôm qua người ta xem phim cổ trang bắt trước nói theo em thấy hay hay nha"!..
Ăn bữa sáng xong, Cô bế mèo con trong tay suy nghĩ xem lên đặt tên gì cho nó cô hỏi thử ý kiến của Hàn phong..
-Ngọc nhi"!em cứ lấy đại một tên cho nó là được"!Hàn phong vuốt nhẹ tóc cô trả lời..
Đôi mắt Bảo ngọc sáng lên vui mừng xoay con mèo vài vòng nói:
-A..nghĩ ra rồi...ta sẽ gọi mày là Tuyết tuyết bởi vì lông mày rất trắng"!
Hàn phong cũng thấy tên này khá hay..nhìn trời đã nắng lên vỗ nhẹ má cô ôn nhu nói:
-chúng ta vô nhà thôi"!ở ngoài lỡ bị bệnh là chuyến đi chơi ngày maivcủa em sẽ huỷ bỏ đó"!
Bảo Ngọc cười tươi nghĩ đến cuộc đi chơi thì vui vẻ hát la la ôm Tuyết tuyết cùng Hàn Phong đi vào nhà..
Bóng dáng hai người in trên cỏ non dưới ánh nắng nhạt màu của buổi sáng tạo nên bức tranh hiền hoà với thiên nhiên tuyệt đẹp..
-