Đám người Hàn Phong từ từ tiến về con đường mòn lối vào khu rừng.
Trong rừng những cây cổ thụ già cao lớn cùng vô số loại cây khác nhau tạo nên bầu không khí lạnh lẽo, u ám.
Ánh trăng trên cao không thể chiếu sáng cả khu rừng chỉ có những vệt sáng lọt qua những tán lá cây..
chỉ có thể tạo lên được một chút ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm đen tối..
Bảo Ngọc đi sát bên cạnh Hàn Phong nắm cánh tay anh mắt nhìn ngó xung quanh.
nhưng cho dù có nhìn kĩ đi chăng nữa thì cũng chỉ toàn thấy màu xám đen..
Bỗng có một tiếng động lạ phát ra từ hướng đông bắc mọi người liền dừng bước..
Tất cả mọi người đều tìm chỗ ẩn nấp, Hàn Phong ôm Bảo Ngọc nép mình vào gốc cây gần đó,
Ánh mắt sắc bén như chim ưng đang dò tìm con mồi trong bóng đêm..
Quan sát một hồi anh nhìn Liệt Diễm gật đầu giống như là hai người ngầm ra hiệu cho nhau..
Rồi liền thấy Liệt Diễm ném một khẩu súng loại MR-3 lên cao ngay tại lúc đó Hàn Phong nhảy lên bắt lấy khẩu súng..
Anh xoay người hướng về phía Đông bắc nổ súng chỉ nghe có một tiếng .."bụp-chíu".. Rất nhỏ vang lên.
Tên mặc áo đen đứng ở đó gục xuống ngã lăn ra đất máu từ miệng ộc ra rồi tắt thở.
Không chỉ tên đó chết mà ngay sau đó hai tên khác đứng ở trên cây cũng bị giết chết..
Khi Hàn Phong dùng súng bắn tên áo đen thì Tiêu Dật nhạy bén đã phát hiện trên cây hướng 2h phía tây..
Theo chiều kim đồng hồ có hai tên đang ẩn nấp liền sai hai sát thủ xử lý..
Mọi người lại tiếp tục đi sâu vào rừng họ đi với tốc độ nhanh nhưng không tạo lên tiếng động lớn.
Bỗng Hàn Phong lạnh lùng lên tiếng:
- Dừng lại"! Mau nằm xuống..
Giọng nói không hề lớn nhưng trong không gian yên tĩnh của rừng cây mọi người đều nghe rõ..
Phía xa xa những tên mặc áo đen đi qua đi lại tuần tra, có những tên đứng canh tại những gốc cây,
Một số thì đang trong trạng thái không tỉnh táo..
Tất cả mọi người đều im lặng nằm xuống đất, Tiêu Dật liền quay sang hỏi Liệt Diễm:
- anh có nhìn thấy bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu tên không??
Liệt Diễm hừ lạnh:
- phía Tây 5 người, phía bên trái 8 người, bên phải 6 người,ở xung quanh chắc có khoảng 10-12 tên ẩn mình trong bóng tối..
Hàn Phong nghe xong thì nhíu mày anh cất cao giọng:
- bây giờ đã đêm khuya là lúc bọn chúng lơ là cảnh giác nhất thì chúng ta sẽ có cơ hột tốt để ra tay..
Những tiếng súng cực nhỏ vang lên:
- Bụp- Chiếu"...
Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến bọn chúng trở tay cũng không kịp..
Tiếng súng đạn vang lên va chạm kịch liệt, Tiêu Dật nhắm bắn rất chuẩn xác..
Hàn Phong một tay ôm Bảo Ngọc một tay dùng súng bắn trả có vẻ không được nhanh nhẹn lắm.
Khi thấy một tên áo đen đứng cách xa Hàn Phong đang chỉa súng về phía anh không kịp nghĩ ngợi.
Cô liền dơ khẩu súng trên tay mình lên:
-" Pằng"..!
Viên đạn của cô bắn ra trúng giữa hồng tâm khiến tên đó chết tại chỗ, bàn tay run rẩy,
mắt cô đỏ hoe rưng rưng như muốn khóc lắp bắp nói:
- Phong'! Em giết người"! Em rất sợ..phải làm sao đây??
Hàn Phong nhếch miệng cười ôm Bảo Ngọc cúi vào tai cô khẽ nói:
- Em thật ngổc'!
Đừng sợ nữa những người em giết đều là những tên hèn hạ bẩn thỉu, tội ác tày trời, nên Ngọc nhi em không cần phải sợ, có anh ở đây rồi"!
Bảo Ngọc mỉm cười gật đầu ôm chặt anh:
-ừm"Hàn Phong.Có anh thật tốt"!!
Một lúc lâu sau, từng tên từng tên áo đen ngã xuống đất tuy bọn chúng là người đông thế mạnh,
Nhưng so với đám người Hàn Phong và 15 sát thủ của mafia được đào tạo huấn luyện cực khổ mới có được thành tựu như ngày hôm nay..
Chỉ trong chốc lát bọn chúng đã chết hết những vết thương chí mạng do súng đạn gây nên..
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, xác người nằm ở khắp nơi chứng kiến cảnh tượng này Bảo Ngọc thấy rùng mình..
Cuối cùng cũng đã tìm thẩy hang ổ của bọn chúng.. Đứng xa xa cô thấy có hai tên đứng gác cổng..
Hàn Phong đưa mắt ra hiệu cho Gia Huy lo vụ này.
Gia huy gật đầu lấy một khẩu súng bắn tỉa loại Kw-11 đặt xuống đất ..
Gia Huy nhìn toạ độ, đường dài C, anh chỉnh lực sát thương ở mức trung bình..
Khi Gia Huy nổ súng chỉ tích..tắc vài giây đồng hồ hai tên gác cổng kia đã lăn ra đất chết..
Bảo Ngọc có chút ngạc nhiên không ngờ Gia Huy lại bắn giỏi như vậy
Nhưng Bảo Ngọc không hề biết Gia Huy là một tay thiện xạ cừ khôi..
Cánh cổng sắt đã cũ mòn được từ từ mở ra, khi Bảo Ngọc bước vào liền nhìn thấy một biển hoa mênh mông tuyệt đẹp, màu hoa đẹp rực rỡ, lộng lẫy và diễm lệ..
mùi hương thơm thoang thoảng, lôi cuốn mê hoặc dần dần cô cãm thấy lồng ngực khó thở như bị thiếu khí oxy..
Cơ thể dường như không còn khả năng kiểm soát, bước chân lảo đảo, cả người nghiêng ngả như muốn té xỉu..
Hàn Phong lớn tiếng nói:
- Ngọc nhi"! Không được ngửi mùi hương đó.. đấy là hoa anh túc..
Rồi anh vội lao tới ôm cô vào lòng dùng áo khoác che kín người cô..
(T.giả: hoa anh túc là loài hoa dùg để chế thuốc gây nghiện như ma tuý, hêroin..)