Những sát thủ đứng chắn trước mặt Hàn Phong đồng loạt lao ra nổ súng..
Những viên đạn bay ra xé gió lao vun vút về phía những tên mặc áo bảo hộ trắng đang thí nghiềm ma tuý..
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến bọn chúng trở tay không kịp..
Tiếng thuỷ tinh vỡ, ống nghiệm,đồ sản xuất tất cả đều vỡn vụn trong làn mưa đạn..
Hai bên bắn nhau kịch liệt, Bảo Ngọc nép mình vào trong lòng Hàn Phong nghe thấy tiếng anh dịu dàng nói bên tai:
-Ngọc Nhi"! Đừng sợ!!có anh ở đây sẽ không ai làm hại được em đâu.
Cô gật gật đầu nhẹ lấy tay lau đi nước mắt nơi khoé mi.
Bàn tay vẫn cầm khẩu súng từ từ nâng lên nhắm hướng những tên áo đen nổ súng..
Hàn Phong có chút giật mình khi thấy hành động vừa rồi của cô
Nhưng trong tình thế nguy hiểm này anh không thể cản cô được.
Trận chiến cứ tưởng sẽ kéo dài thật không ngờ chỉ sau mười mấy phút đồng hồ tiếng súng đạn đã dần dần giảm đi..
Sát thủ bên phía Jeand đã bị tiêu diệt gần hết, hắn ta đang trốn sau bức tường phòng thí nghiệm số 2..
Khu tầng hầm này được chia làm ba phòng thí nghiệm để phục vụ ,
Điều chế ra ma tuý tổng hợp loại mạnh nhất có chứa chất gây nghiện cao..
Phòng thí nghiệm 2 là nơi dùng người để tiêm thuốc thử nghiệm,
Bọn chúng bắt những cô gái hành nghề mại dâm ở italy hoặc các cô gái của những gia đình nghèo..
Ở Italy, công tác bảo vệ người dân nghèo của cảnh sát còn hạn chế so với trong thành phố Rom..
Nơi thành phố Rom rất phồn hoa, có những đền thờ,
Cung điện tuyệt đẹp, người dân trong đó đều được bảo vệ chặt chẽ,
nếu người nhà bị mất tích cảnh sát sẽ truy tìm ngay vì họ đều là người giàu có..
Còn đối với những người dân nghèo bản địa dù người thân của họ mất tích báo cảnh sát
Thì cũng chẳng có ai giải quyết nên họ chỉ biết cắn răng chịu đựng nỗi đau mất con..
cho nên bao nhiêu năm nay tên Jeand đã lợi dụng điều này để bắt cóc các cô gái đem ra làm vật thử nghiệm..
Liệt Diễm nhìn về phía bức tường nơi tên Jeand đang ẩn nấp quát lớn:
-"Jeand" ngươi thua rồi!!
Mau bước ra đây đi!!
Sau câu nói của Liệt Diễm thì mọi người chìm trong im lặng rồi chợt một giọng cười lớn vang lên..
Jeand bước ra trên tay hắn đang giữ chặt một tên sát thủ,
Tay còn lại cầm súng chỉa thẳng vào đầu sát thủ,
Hắn nhìn Hàn Phong bằng ánh mắt hiểm độc miệng khẽ nhếch lên nói:
-Nghe nói lão đại của mafia rất coi trọng thuộc hạ nếu như bây giờ,
Tôi muốn đổi tên sát thủ lấy lão đại Hàn Phong thì anh có chấp nhận điều kiện này không??
Liệt Diễm chưa kịp trả lời thì Tiêu Dật, Gia Kiệt,Gia Huy,Bảo Ngọc đều đồng loạt hét lên:
-..."Không Được"!!...
Tên sát thủ bị bắt cúi đầu xuống gần đất giống như thể hiện một lời chào từ biệt:
-"Lão Đại"!cám ơn ngài đã cứu sống tôi mạng sống này là của ngài cho tôi sẽ không để ngài phải khó xử..
Nói xong hắn há miệng định cắn luỡi tự sát thì tên sát thủ của Jeand đứng bên cạnh đã giữ chặt miệng khiến cho hắn không thể cử động.
Jeand cười to ánh mắt chế giễu nhìn về phía Hàn Phong và Liệt Diễm cất cao giọng:
-Đường đường là Lão đại mafia và lão đại gia tộc Hàn Thị vậy mà lại để cho một thuộc hạ nhỏ bé chết thay,thật buồn cười..
Hàn Phong nhếch mép hiện ra một nụ cười cung ánh nguyệt (đẹp như ánh trăng sáng)
Nụ cười này biểu thị cho sự tức giận,
chết chóc và mùi máu tanh,
Cả người toả ra sát khí đáng sợ anh cất giọng lạnh lùng:
-"Điều kiện của mày"!!Tao chấp nhận."
Hàn Phong bước lên phía trước ba bước rồi anh lại nói tiếp:
-Nhưng mày đã chạm vào ranh giới cuối cùng của tao"!
Cho nên mày cũng sẽ có kết cục giống lão già nghị sĩ ma thôi..
Khi Hàn Phong bước về phía Jeand trong tay anh đã có sẵn một con dao bấm nhỏ để có thể tiến lại gần,
Phi dao kết thúc mạng sống của hắn mà không có cơ hội nổ súng bắn tên sát thủ đang bị khống chế..
Nào ngờ khi nghe Hàn Phong nhắc đến người cha đã chết của hắn
thì hắn giống như nổi cơn điên chỉa thẳng khẩu súng về phía Hàn Phong..
Hàn Phong chờ đúng thời điểm sơ hở này để phóng dao thì lại nghe thấy tiếng súng nổ "Đoàng" vang lên bên tai..
Bàn tay Bảo Ngọc run rẩy, cảm giác sợ hãi lan truyền cơ thể,
một khắc khi cô nhìn thấy khẩu súng của tên Jeand nhắm vào người Hàn Phong.
Thì đầu óc cô trống rỗng, mọi thứ đảo lộn không kịp nghĩ ngợi,
Cũng một phần là do cô quá lo lắng cơ thể có phản xạ vì muốn bảo vệ anh nên đã nổ súng..
Nhưng do bàn tay cầm súng không vững lại run lên viên đạn đi chệch chỉ sượt qua vai tên Jeand lại càng làm hắn thêm hăng máu..
Ánh mắt đỏ rực như lửa nhìn về phía Bảo Ngọc, khẩu súng không còn chỉa vào Hàn Phong nữa mà chỉa vào người cô..
Tên Jeand tức giận,hắn gầm lên bóp cò nổ súng:
-Con tiện nhân!!Mày dám bắn ông!!"Đi chết Đi"!!
Viên đạn bay ra lao như xé gió hướng về phía Bảo Ngọc, cô đứng ngây như phỗng,đôi bàn chân không thể nhấc nổi.
Bỗng bất chợt một cái bóng lao ra chắn trước người cô một bóng dáng quen thuộc đổ rầm xuống đất.
Cùng với tiếng hét của Tiêu Dật, Gia Huy,Liệt Diễm:
-.."Hàn Phong"!!
Lúc tên Jeand bắn Bảo Ngọc Hàn Phong lao tới đỡ đạn xoay người phi con dao khiến nó găm thẳng vào tay phải của hắn ta..
Trong lúc hỗn loạn, mọi người lo lắng cho Hàn Phong thì tên Jeand và đồng bọn đã biến mất chỉ nghe thấy tiếng nói cười gian trá của hắn:
-Hàn Phong"!hôm nay tao sẽ cho mày và tất cả những người đi theo mày phải chôn xác ở dưới đây..
Chỉ trong khoảng 1 phút sau, hệ thống thông báo của tầng hầm cảnh báo:
- Đã kích hoạt chế độ tự phá huỷ"!
Trong vòng 3 phút nữa nơi đây sẽ nổ tung đề nghị mọi người mau rời khỏi đây..
Tiêu Dật tức giận gầm lên văng tục:
-"Shirt" con mẹ nó"!
Chó chết Jeand đừng để tao tìm ra không thì mày sẽ chết rất khó coi.
Bảo Ngọc ôm Hàn Phong nhìn máu từ lồng ngực anh chảy ra mà nước mắt không ngừng rơi:
-Phong"!em xin lỗi"! Thật xin lỗi..
Hàn Phong hơi thở đã yếu nhưng nhìn thấy Bảo bối khóc anh đau lòng tới tận tim,
Dùng tay lau đi nước mắt cho cô hơi thở đứt quãng nói:
-Ngọc nhi"!Đừng khóc!! Anh không sao..
Hàn Kiệt mắc nối thang máy với máy tính vì tên Jeand sài mật mã khoá phải xâm nhập vào dữ liệu mã hoá phá huỷ tường lửa, rào cản..
Thời giam tích..tắc..tích..tắc trôi qua trong lòng ai cũng hồi hộp và lo lắng rồi trên gương mặt Gia Kiệt lộ ra tia vui mừng..
Anh cất laptop ấn vào nút mở cửa thang máy chỉ nghe tiếng ..tinh.. Thang máy liền mở ra..
Liệt Diễm và Gia Huy đỡ Hàn Phong đi vào Bảo Ngọc theo sau rồi tất cả mọi người đều ở trong thang máy..
Tiêu Dật nhìn đồng hồ nói:
-Thời gian không còn nhiều chỉ còn 1 phút 15 giây thôi..
Thời gian tích..tắc..chạy không hề ngừng nghỉ trong lòng ai nấy đều có tia gấp gáp cùng lo lắng..
Còn lại 55 giây..
Thang máy vẫn chạy lên những tầng cuối cùng..
35 giây..
"Tinh" tiếng thang máy vang lên cửa mở ra..mọi..người đều lao ra ngoài..
10 giây..
6..giây..
..1..giây..
Đùng..ầm..ầm..