Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!

Chương 25: Chương 25: Bản Kiểm Điểm




CHƯƠNG 25: BẢN KIỂM ĐIỂM

Editor: Mạc Lam Như

Đỗ Nhược xếp bằng hai chân, ngồi trên mặt đất: “Tôi không đi.”

Trần Vũ Dương quay đầu nhìn nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Lên đi.”

Đỗ Nhược tựa vào lưng Trần Vũ Dương, một lát sau liền thiếp đi. Trần Vũ Dương quay đầu nhìn đôi mắt nhắm chặt của Đỗ Nhược, trên khuôn mặt còn lưu lại vẻ lo lắng đáng thương khi nãy.

Đồ Liên lái xe tới. Trần Vũ Dương nhẹ nhàng đặt Đỗ Nhược lên băng ghế sau, đem áo khoác đắp lên cho cậu.

Đồ Liên quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, cười nói: “Thật là không có biện pháp.” Trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ. Trần Vũ Dương thế nhưng lại hừ một tiếng: “Trước hết để cho cậu ấy nghỉ ngơi đã, sau này sẽ dạy dỗ thêm.”

Khi tỉnh lại, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng và khoan khoái, trên người cũng đã đổi lại áo ngủ.

Trần Vũ Dương đang ngủ bên cạnh cậu, thoạt nhìn cũng vô cùng mỏi mệt. Đỗ Nhược vươn ngón tay ra, vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt hắn.

Trần Vũ Dương cảm giác hơi ngứa một chút, nhưng do bị huyết áp thấp, tạm thời hắn không mở mắt ra, đành phải nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Đỗ Nhược, tiếp tục ngủ.

Đợi cho đến khi trời hoàn toàn sáng, Trần Vũ Dương mới tỉnh. Hắn rất ít khi ngủ thẳng đến tận bây giờ mới dậy. Đỗ Nhược cũng đã sớm tỉnh, chờ Trần Vũ Dương bỏ tay ra. Cậu không dám động đến tay hắn, cho nên chỉ có thể cẩn thận uốn éo người định dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Trần Vũ Dương đột nhiên vỗ vào mông Đỗ Nhược một cái.

Trần Vũ Dương mở mắt, lại nằm một hồi lâu mới đứng lên rửa mặt. Hắn thuận tiện lấy kem đánh răng cùng cốc nước cho Đỗ Nhược, từ trong phòng tắm gọi: “Lại đây.”

Đỗ Nhược đi tới, cầm lấy đồ Trần Vũ Dương đã chuẩn bị cho.

Ăn xong bữa sáng Đỗ Nhược, cậu lại thấy mình không bị hắn làm cho khó dễ chút nào, không khỏi cảm thấy kì quặc. Trần Vũ Dương rốt cuộc là muốn thế nào?

Vừa mới nghĩ như vậy xong, Trần Vũ Dương đột nhiên lên tiếng: “Ngày hôm qua đi ra ngoài bao nhiêu lâu?”

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Khoảng 13 tiếng.”

“Ừm, nhớ rất tốt, đi ra ngoài bao nhiêu giờ thì quỳ bấy nhiêu giờ, lần sau còn không nhớ rõ dạy dỗ thì coi như khỏi cần đôi chân này đi.” Trần Vũ Dương bình thản, thậm chí có thể nói là vô cùng hòa ái dễ gần nói với cậu.

Đỗ Nhược choáng váng, nhìn Trần Vũ Dương, ở trong lòng thầm mắng một tiếng: “Chết tiệt, không cần ác như vậy chứ!!.”

“Bây giờ là tám giờ, chín giờ tối có thể xong. Em nếu có lười nhác gì thì cũng được thôi, nhưng Mạc Thanh sẽ là người giám sát em.” Nếu để cho Đồ Liên giám sát Đỗ Nhược, nói không chừng còn có thể bí mật giúp đỡ, nhượng bộ cậu một chút. Nhưng mà đây là Mạc Thanh đó, lần này nắm được cơ hội tốt như vậy, không chỉnh cậu hẳn hoi một chút thì đã không phải là Mạc thiếu gia.

Đỗ Nhược lập tức nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay Trần Vũ Dương mà lắc lắc: “Trần Vũ Dương, tôi biết sai rồi mà, nếu quỳ thì chỉ ba giờ sau tôi sẽ chết đó.”

Trần Vũ Dương mặt không biểu tình, lạnh lùng bỏ tay Đỗ Nhược ra: “Không được ăn cơm trưa và cơm tối, hai giờ chiều tôi sẽ về. Nếu em dám bỏ trốn hay gì khác thì chờ tôi về phế em đi.” (anh nạnh nùng thế, ghét, hứ –)

Đỗ Nhược nhìn hắn nghiêm khắc như vậy thì không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trần Vũ Dương liếc cậu: “Còn ở đây làm gì nữa, muốn quỳ đến mười giờ đêm luôn sao?”

Đỗ Nhược xụ mặt, ngoan ngoãn đi tới góc tường.

Trần Vũ Dương đặt một cái ghế ở trước mặt cậu, để giấy bút lên đó: “Bản kiểm điểm, một nghìn chữ, tám giờ tối nộp cho tôi.” (Anh hành em nó ghê thế >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.