Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 66 – LỚP (HẠ)

Editor: Umi Phan

Beta: Lam

“Ôi, Nhược, cậu sao? Cậu nhớ tôi không? Trần đâu? Bây giờ vẫn còn theo sao?”

“Tôi ông. nhầm rồi.”

“Tôi có nhầm chứ? Tiểu yêu tinh, hôm đó rất mái, qua lâu vậy tôi vẫn không quên cậu, trách Trần nuôi lâu vậy.”

“Ông chủ Tôn, đến Đêm lại đến tôi, tôi nhớ đấy.” Một đàn cao ráo tới, trang điểm lòe loẹt làm thấy tởm, mấy bạn học của trắng bệch.

“Đỗ Nhược?” Đột nhiên thân run lên, nghiến nghiến lợi: “Tiện nhân, đồ tiện nhân.” Nói xong vung tát một vào Nhược. kinh. đàn này ai? Trai sao?

Sau đó, mấy bảo vệ lên giữ chặt lấy rồi đè đất, trạng hỗn loạn.

“Đỗ Nhược, tao thành quỷ sẽ tha cho mày. sống bằng chết mày chẳng dễ chịu đâu. Ha ha, sẽ một mày tao thôi! Khi ấy hoàng tử Đêm, một nào đó đánh hiện hình ngay cav mày bằng!”

“Thật có với gia.” Một đàn ông âu phục đen cúi người, nhận với Nhược: “Không biết đến để xảy ra vậy. tôi tốt, xin cậu.”

“Rốt cuộc chuyện đây?”

“Đỗ thế sao?”

Mọi thắc mắc, nhốn nháo lên. đứng sàn nhảy ủ cúi đầu, nhìn đủ biểu các bạn, thấy ngay hít thở việc khăn. Cậu không động đậy, muốn trốn chạy khỏi những nhìn mọi đây.

“Thật tởm, đứa con trai thế có ở cạnh chúng nhỉ?”

“Con trai thế nào?”

“Cậu biết? Hiện giờ có đấy, phòng kề trong túc xá chúng đôi đấy.”

“Cũng đúng, hiện nay tính nước ngoài được hợp pháp đấy. Nhưng mà nói tính liền tính, đàn thì chịu làm, trai gái, là tởm.”

“Thật rất tởm. Vừa nãy tớ vào ta, có lây không.”

Ông chủ Tôn là nhanh trí, thấy thái độ lý với biết chưa “thất sủng”, hình bây giờ hỗn loạn, không rước họa thân ông không hai mà lẳng lặng bỏ đi.

“Là tớ đúng, kiên trì gọi đây, mọi không trách ấy, định có khổ nói.” Nhiên luôn tận dụng thời cơ.

“An Nhiên, phải là cậu, tớ tin biết loại vậy, chỉ do tính thôi.”

“Phải đó, kệ ta, ta thôi. Mất hết tâm chơi rồi.”

“Các đừng vậy, đáng thương.” Nhiên bộ sắp khóc, khiến mở rộng tầm mắt.

“Đáng thương mà đáng thương! Được ta nuôi, thân từ trên dưới hàng hiệu, nhiêu đó tiền đủ cho chúng năm. Nhiên, kệ đi, ta thôi.”

Vì có nhiều lý luống cuống chân. Tuy Đêm quán cao cấp thành phần hỗn tạp. Đêm mười tầng, tầng càng cao càng tiền, ngờ tầng này có sinh viên vậy.

“Mau cho đưa thiếu về.” Quản lý lệnh cho cấp gọi thoại gọi cho Dương.

Đỗ thấy trước tối mù, trái tim trong ***g ngực muốn nhảy ngoài. Dương? Dương!

Trần nhận thoại xong, gương lạnh lẽo, chiếc thoại hắn ném vỡ tành. Mộ Tư sợ hãi, cơ run rẩy chui Đường Liên, nhỏ: “Chắc chắn tên ngu ngốc gặp rắc rồi. Sắc cha tệ, muốn theo không?”

Đường Liên lo lắng: “Em nhà phải ngoan ngoãn, cùng tiên sinh đón Nhược.”

Hai khỏi cửa chiếc Lincoln đen dừng trước bọn họ. Cửa xe mở ra, bà từ trên xe xuống, sắc tái xanh:

“Muộn vậy mà muốn tìm sao?”

Trần nhíu mày: “Muộn thế này rồi bà đây?”

“Nếu phải Nhiên cho thì cháu lừa khi nào! Không cần và đã gì, chỉ cần ta tên bẩn thỉu đó cửa chân gia!” Cụ gõ mạnh gậy đất.

Mắt xuất hiện lên u ám, hối hận bản thân thời nương tay, bỏ qua cho Nhiên, quả đơn giản. ra chính là được hắn nuôi, sao không cho biết?

“Năm đó rât thích Ninh. chết, sống vui gì. Ta trong cháu thấy không mái, khi nhận Nhiên mới không với cháu. Nhưng bây giờ, không để tiếp tục lầm vậy nữa.”

“Bà nội, năm nay hơn ba mươi, cháu chuyện làm, chuyện không làm, vì vậy đừng lo.” Gương Dương chút cảm, qua lời thấy được quan tâm hắn dành cho bà.

“Cháu! Cháu sao? lông đủ cánh rồi chứ gì? Tốt, lắm, từ lâu đã được rồi, từ khi đủ mười tuổi thì chẳng ai có được rồi. Cháu xuất sắc, chưa để chúng phải thất vọng, trong này, tuyệt đối thỏa hiệp!” Bà cụ xong thì thấy ***g ngực chịu, tức té ngã, tuy có đằng sau đỡ lấy vai vẫn ngã ngồi đất.

“Bà nội, bà chứ?” Tràn hoảng hốt.

“Trần…Trần Dương?” luống chân khi nhìn cảnh tượng mắt, hiểu rốt cuộc xảy ra gì.

“Cậu ngoài, Nhược ngoài cho ta. gia cửa để một bẩn thỉu như vào? Cút ngoài!” Bà cụ hoàn sức lực, giọng lớn, khí thế khiến sợ hãi.

Trần vội vỗ lưng bà: “Thuốc đâu? Có mang theo không?”

“Vũ Dương, hiểu nhất cháu, không? Bảo ngoài, cút ngoài.”

“Được, được. Cháu bảo ấy ngoài, đừng tức giận.” đưa mắt, ý bảo Đường Liên dẫn ngoài.

“Tôi…tôi muốn. Đây nhà tôi.” run rẩy, nhìn cầu xin, hắn nhẫn tâm xoay mặt khác: “Đồ Liên, dẫn ấy ngoài.”

“Đỗ gia, ngoài đi.”

“Không, tôi muốn.” kiên cường kháng cự, ánh vẫn luôn nhìn về phía Dương: “Anh muốn đuổi em đi?”

Trần xoay nhìn cậu, môi cử động, im lặng lúc.

“Đỗ Nhược, ngoài với Đường Liên đi.”

“Tiên sinh, phu nhân ngất rồi.”

“Mau đưa viện. Nhanh lên! Sao vẫn đứng yên đó?”

Trần hét lên mọi sực tỉnh, luống đưa bà lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.