Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!

Chương 36: Chương 36: Tạm Biệt, Mèo Nhỏ




CHƯƠNG 36: TẠM BIỆT, MÈO NHỎ

Editor: Mạc Lam Như

Bạn đã bao giờ có cảm giác, khi mình đạt tới một loại cảm giác dịu dàng, khoái hoạt, thương tổn, thậm chí là đau đớn đến tột cùng, thì bạn lại bắt đầu hoài nghi, liệu chính mình có thực sự tồn tại trên thế giới này?

Thống khổ, bi thương, khoái hoạt, hạnh phúc. Những thứ này đều là những cảm thụ cực đoan (tột cùng), giống như Đỗ Nhược hiện tại đang cảm nhận được nó là đau, và Trần Vũ Dương cũng cảm nhận được nỗi đau này.

“Em chỉ là…muốn nói cho anh biết…” Đỗ Nhược nói như vậy, cậu là muốn nói cái gì? Nói cho Trần Vũ Dương biết cậu yêu hắn, mười bảy tuổi cậu yêu sự dịu dàng của Đàm Mặc Ngọc, bây giờ cậu yêu sự cưng chiều của Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cậu, nghe cậu nói cái chữ yêu này, mà cảm thấy toàn thân đều tràn ngập sợ hãi.

Hắn càng thêm dùng sức, cánh tay ôm thật chặt: “Đỗ Nhược, em phải sống.”

“Đau…Em đau quá…” Đỗ Nhược tiếp tục nỉ non, trong chốc lát, hàm răng cắn môi dưới, lát sau lại cắn cánh tay Trần Vũ Dương, cứ như vậy, trên cánh tay Trần Vũ Dương đã hiện đầy dấu răng. Nhưng lúc này, Đỗ Nhược không có cắn hắn đến chảy máu, cậu cố giữ vững lý trí của mình. Lần trước, vết thương của Trần Vũ Dương sâu tới thế nào, Đỗ Nhược cậu còn nhớ rất rõ. Cho nên Đỗ Nhược bắt buộc bản thân phải bảo trì lý trí, không được làm thêm hành động gì quá mức.

Tiền Cảnh thấy Đỗ Nhược chống đỡ thật sự quá khổ sở, muốn lấy vật gì đó cho Đỗ Nhược cắn, lại bị Trần Vũ Dương ngăn cản: “Có tôi là đủ rồi.” (TT^TT)

“Anh như vậy sẽ làm cho Đỗ Nhược thống khổ hơn, cậu ấy không muốn làm anh bị thương.” Tiền Cảnh biết Trần Vũ Dương là muốn hi vọng mượn chuyện này làm cho Đỗ Nhược kiên cường hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ làm hai người vết thương chồng chất vết thương, mà nhất định cũng không có hiệu quả.

Nhưng Tiền Cảnh hiểu con người Trần Vũ Dương, cho nên y không có khuyên hắn nữa. Đôi khi, Trần Vũ Dương cố chấp đến đáng sợ, một khi đã hạ quyết tâm, thậm chí còn có thể tự tay lấy đao một nhát tự chém vào trong lòng mình.

Một người như vậy, thật không cách nào có thể ngăn cản quyết định của hắn. Nhưng mà…ngoại trừ một người, chính là con mèo nhỏ hiện tại đang giãy giụa ở trong lòng hắn kia, làm cho Trần Vũ Dương không thể kiên trì đóng chặt cửa thành vững chắc trong lòng hắn, mà như vậy có nghĩa là hắn sẽ có nhược điểm, nhưng trong lòng hắn cuối cùng cũng có được một tia thanh thản.

“Tiền Cảnh…” Trần Vũ Dương đột nhiên lên tiếng làm cho Tiền Cảnh hoảng sợ, tay run rẩy theo.

“Không được, phải kiên trì.” Đôi mắt Tiền Cảnh trầm xuống, hơi nghiêng mặt, ý bảo người đang đứng ở một bên đi ra ngoài chuẩn bị.

Thời gian kéo dài quá lâu, Đỗ Nhược đã muốn từ bỏ, một câu cũng nói không nên lời, khí lực toàn thân đều bị rút cạn, ngay cả sức lực kêu đau cũng không có.

Vốn tưởng rằng Trần Vũ Dương đến đây, là có thể trải qua một buổi tối thật tốt, bao nhiêu thống khổ cậu phải chịu đựng sẽ nói cho hắn biết hết, nhưng bây giờ hắn cũng đang ở trước mặt mình, nhưng là tới để tham gia đánh cược, sống sót hay tử vong, chỉ có 50% cơ hội. Trần Vũ Dương, anh quá mức tin tưởng em, hay cũng có thể nói, là anh, đã quá tin tưởng chính mình rồi.

Đỗ Nhược có chút muốn cười, thống khổ như những con sóng, từng đợt, từng đợt tràn đến làm cho Đỗ Nhược gần như mất đi ý thức, không thể phân biệt được đau khổ cùng khoái hoạt nữa rồi.

Cậu thầm nghĩ, cái chuyện này cần phải mau mau chấm dứt, bởi vì, cậu thực sự không thể chịu nổi nữa rồi, cơ thể cậu sẽ hỏng mất, mà cậu càng sợ Trần Vũ Dương sẽ phải đau khổ. Cậu thực sự rất luyến tiếc, bởi vì Đỗ Nhược, cho tới bây giờ luôn là một người sợ đau. Cậu sợ Trần Vũ Dương sẽ vì cậu mà đau khổ.

Tiền Cảnh chớp đúng thời cơ, đẩy Trần Vũ Dương ra, chú xạ (tiêm đặc biệt) thuốc cho cậu. Trần Vũ Dương ngẩn ra, cả giận nói: “Cậu tiêm dopamin cho em ấy? Em ấy cai nghiện, chứ không phải tắc nghẽn cơ tim, cùng dùng một liều thuốc như vậy… Tiền Cảnh, cậu nên biết mình đang làm cái gì.”

Tiền Cảnh kiên định nhìn hắn: “Tôi biết mình đang làm cái gì, cho nên tôi đã sớm nói, nếu Đỗ Nhược không may gặp phải chuyện gì, tôi sẽ chôn cùng cậu ấy.” Rõ ràng là nói như vậy kiên định, trong lòng Tiền Cảnh lại đau đớn vô cùng.

Nếu Đỗ Nhược xảy ra chuyện, Trần Vũ Dương nói không chừng thật sự hạ thủ. Nhưng là, y đã quyết định giúp Đỗ Nhược từ trước, bởi vì y cũng muốn biết, Trần Vũ Dương, người như vậy, rốt cuộc là có trái tim hay không, mà tim của hắn, hiện giờ đang đặt ở đâu?

“Bác sỹ Tiền, tim ngừng đập rồi…” Đầu bên kia là bác sỹ Hãn, không dám lùi lại, lập tức dùng máy đặt lên ngực Đỗ Nhược, cố gắng làm tim sống lại, mà điện tâm đồ vừa mới có mấy vạch, nhưng sau đó, điện tâm đồ lại hơi tạm dừng một chút, rồi bắt đầu dần dần bình ổn trở lại. (hú hồn)

Thật sự là do tớ k am hiểu lắm về mấy cái điện tim này, mà cái đoạn này nó tối nghĩa quá, nên là bạn nào đọc mà thấy k đúng thì bỏ quá cho tớ, k thì nhắc mình để mình sửa với, thanks =D

Đỗ Nhược từ đầu đến cuối đều nghiêng mặt nhìn Trần Vũ Dương. Cậu có thể cảm giác được nhịp đập trái tim mình càng ngày càng chậm. Dần dần, mọi thứ trước mắt cậu mơ hồ vô cùng, không nhìn thấy Trần Vũ Dương, mà hai mắt cậu đỏ ngầu.

Trong đầu cậu hiện giờ đang nhớ lại rất nhiều chuyện, từng chuyện, từng chuyện một, mà rõ ràng là trong trí nhớ, nhưng lại giống như là đang xảy ra ở trước mắt.

Cậu có thể cảm giác được lúc mình nắm tay Đỗ Minh, còn có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể anh ấy. Đỗ Minh nói: “Nếu anh chết, bảo bối của anh phải làm sao bây giờ? Nếu anh chết, em trai của anh có khi nào bị người ta bắt nạt không? Nhược Nhược… Nhược Nhược… Bảo bối của anh…”

Anh, anh có phải là muốn dẫn em đi rồi không? Trong ánh trăng mờ nhạt, Đỗ Nhược nở nụ cười. Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt của Trần Vũ Dương lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu.

Ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng hai gò má ửng hồng tiết lộ ra ham muốn của hắn, Đỗ Nhược cảm giác được thân thể mình nóng rực, áp sát thân thể người đàn ông đang luật động trên cơ thể mình. Hắn ghé vào lỗ tai cậu, dùng giọng nói trầm ấm dễ nghe mà gọi cậu: “Nhược Nhược… Bảo bối của anh… Bảo bối…”

Em còn trở lại không?

Đỗ Nhược tựa hồ nghe được hình như có ai đó đang hỏi cậu như vậy, nhưng cậu lại không biết phải trả lời như thế nào. Có thể trở về hay không thì cậu không biết, nhưng mà… Cậu biết phải đi đâu bây giờ? Làm sao mới có thể làm cho tâm trí cậu bớt trôi nổi như thế này, làm sao mới có thể thật sự cảm thấy an tâm? Có lẽ ngủ say như vậy cũng tốt, như là trở lại trong bụng mẹ, ấm áp an tâm. (em ơi đừng nghĩ quẩn a)

Từng đợt, từng đợt sóng thống khổ, khoái hoạt, bi thương, còn có cả khoái cảm ***, tràn đến, giống như cậu đang trôi nổi trên vùng biển mênh mông, vĩnh viễn không lối thoát…

Có ai chỉ cho tôi biết lối thoát không?

Tôi không biết phải đi đâu, giống như tro tàn bị thiêu đốt, bao trùm trên mặt đất, chờ ngày hoa mọc lên. Tôi hiện đang ở nơi nào? Là hoa sao? Không đúng, mình như vậy không hoàn chỉnh…Hóa ra, tôi là đang sợ có lẽ đến một ngày nào đó, Trần Vũ Dương sẽ không quan tâm đến tôi nữa… Như vậy mới thực sự là chết đi.

Từ đầu đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy mình giống như là đang tỏ ra hưởng thụ nhân sinh. Tất cả đều là biểu hiện giả dối mà thôi.

Cái gì mà đau cũng khoái hoạt, đây cũng chỉ là vì trốn tránh thống khổ mà lấy cớ, bởi khi cậu đau đến chết đi sống, chằng có ai vì cậu mà đau lòng hết…

Nhưng bây giờ không giống như lúc trước nữa. Trần Vũ Dương gọi cậu là bảo bối, sẽ vì cậu mà đau lòng… Cho nên Đỗ Nhược trở nên yếu ớt , ỷ lại, dây dưa, nhưng Trần Vũ Dương lại không làm cho Đỗ Nhược cảm thấy an tâm, chỉ khiến cậu cảm thấy từ đầu đến giờ, mình hình như đã bị lừa gạt như mọi lần. Đỗ Nhược không có cảm giác an toàn, cậu sợ… Cho nên cậu muốn biết, nếu như cậu chết đi, Trần Vũ Dương sẽ như thế nào… Đỗ Nhược nghĩ như vậy, sau đó trước mắt tối sầm lại.

“Cứu giúp thất bại.” Tiền Cảnh day day huyệt thái dương, tỉnh táo nói. Lập tức y lại nói: “Muốn tôi phải chôn cùng sao?” Lúc nói lời này, hai mắt y tỏa sáng, như cười như không, nhưng lại làm cho người ta có chút đau lòng.

“Tôi cũng đã sớm nói rồi, người của tôi, khi nào thì đến phiên cậu phụ trách chứ.” Trần Vũ Dương thì lại bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn tận mắt nhìn thấy Đỗ Nhược ở trước mặt mà nhắm hai mắt lại, nghe điện tâm đồ “Tít tít” một tiếng lại trở nên bình tĩnh. Nhưng hắn càng ngày càng cảm thấy mê mang, cũng cảm thấy đau đớn, nhưng lại không có chút sợ hãi nào.

Trần Vũ Dương chỉ nhẹ nhàng đi đến bên người Đỗ Nhược, hôn cậu một cái, cũng không có được đáp lại, nhưng hắn lại từ từ hôn sâu hơn. Trần Vũ Dương vẫn như trước rất trấn định, nhưng Tiền Cảnh nhìn ra được, hắn là đang run run.

Tiền Cảnh vốn tưởng rằng Trần Vũ Dương sẽ khóc, hoặc là phẫn nộ, nhưng hắn không có, chỉ lẳng lặng hôn như vậy, ôn nhu mà bá đạo.

Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, sáu bác sỹ bên trong gian phòng lẳng lặng nhìn cảnh này, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy chua xót.

Mày ở đây đau lòng sao? Vì ai mà đau lòng đây? Tiền Cảnh đột nhiên tự hỏi chính mình như vậy.

“Đủ rồi…Trần Vũ Dương, cứ như vậy cậu ấy sẽ không xong mất.” Tiền Cảnh bây giờ không thể nhìn nổi nữa, y muốn tiến lên ngăn hắn tiếp tục hôn, nhưng đứng ở bên người Trần Vũ Dương, Tiền Cảnh lại không có cách nào xuống tay được. Y có cảm giác mình giống người ngoài cuộc, như một kẻ xâm lược với ý đồ xâm nhập vào thế giới của hai người bọn họ vậy.

Một lúc sau, Tiền Cảnh nghe thấy Trần Vũ Dương thì thầm ở bên tai Đỗ Nhược: “Tạm biệt, mèo nhỏ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.