Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!

Chương 29: Chương 29: Vứt Bỏ




CHƯƠNG 29: VỨT BỎ

Editor: Mạc Lam Như

Đỗ Nhược theo Đồ Liên lên xe, y cũng không ngăn cậu lại.

Nếu Trần Mộ Tư không có việc gì, y còn có thể tốt tâm, nhắc nhở cậu một câu, để cho cậu đi xa thật xa, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tiên sinh nữa. Nhưng bây giờ, Trần Mộ Tư lại đang nằm ở nơi đó, cả người đều là máu.

Hai mắt Đồ Liên đỏ bừng. Y có cảm giác toàn toàn thân nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, liên tục thúc giục lái xe mau lên một chút.

Trần Mộ Tư được đưa vào phòng giải phẫu.

Đồ Liên và Đỗ Nhược ngồi ở băng ghế phía ngoài. Như thế này, Đỗ Nhược mới có cảm giác phía sau thật sự rất đau rát. Cậu nhìn Đồ Liên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.”

“Hừ, cậu mang Mộ Tư đi giao cho An Viễn, cái này mà còn không phải là ý cậu muốn sao?” Đồ Liên cười lạnh, đi tới túm lấy tóc Đỗ Nhược. Đỗ Nhược nhất thời cảm thấy da đầu đau nhức vô cùng.

Tiếp đó, Đồ Liên vung một quyền lên mặt cậu. Đỗ Nhược lập tức ngã nhào trên mặt đất, bên môi trào ra rất nhiều máu. Đồ Liên lại đá vào bụng cậu: “Cậu, tên phản bội này.”

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cậu không còn nhìn rõ cảnh vật phía trước nữa, rất mơ hồ, nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhìn thấy gương mặt nổi giận của Trần Vũ Dương. Cũng như vậy, một cái tát thật mạnh, lại làm cậu ngã xuống đất.

Lần này, Đỗ Nhược chỉ còn có thể nằm nguyên trên mặt đất. Cậu thật sự quá mệt mỏi rồi. Trần Vũ Dương đây là thực sự dùng sức, cứ như muốn kẻ phản bội này phải chịu đau cả đời vậy. Làm cho Trần Vũ Dương hắn mù quáng tin tưởng, hắn thật sự đã tưởng cứ như vậy mà đánh chết Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược lấy tay ôm ngực lại, xương sườn tiếp tục bị đá vài cái. Cậu cảm thấy trên miệng mình có gì đó ngai ngái, như là vị rỉ sắt, rất kinh khủng, làm cậu chỉ muốn ói ra ngoài ngay lập tức.

Trần Vũ Dương chế trụ cổ của cậu, ngón tay giữ chặt. Đỗ Nhược ho khan hai tiếng, sắc mặt vốn trắng bệch, giờ dần trở nên đỏ bừng.

Trần Vũ Dương nói từng chữ, từng chữ một, mỗi một chữ lại thêm dùng sức, hận không thể lập tức giết ngay Đỗ Nhược: “Tôi thế mà lại ngu ngốc muốn cùng cậu cả đời.”

Đỗ Nhược lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên dùng sức tránh tay hắn. Đây là ý gì?

Nhưng tay Trần Vũ Dương càng ngày càng chặt, làm cậu không tài nào thở nổi, cơ ngực như muốn vỡ ra. Rốt cục, Đỗ Nhược cười thảm, nhắm hai mắt lại, chờ đợi thống khổ chấm dứt, bản thân sẽ thật sự được giải thoát rồi.

Đôi khi, nếu như cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa thì lưu lại thế gian này còn có ích gì…

Đột nhiên, Trần Vũ Dương buông lỏng tay ra, hốc mắt có chút phiếm hồng: “Cút.”

Đỗ Nhược mở mắt ra: “Không cần tôi nữa?” Trần Vũ Dương, đừng bỏ tôi lại…

Trần Vũ Dương quay lưng đi, không nhìn cậu, sau đó, đốt một điếu thuốc. Bên cạnh, hai vệ sĩ lập tức kéo Đỗ Nhược lên. Đỗ Nhược kêu lớn vài tiếng ‘Trần Vũ Dương’, hắn vẫn như cũ, không quay đầu lại.

Bọn họ không chút lưu tình, kéo bỏ cậu ra ngoài cửa bệnh viện, nhân tiện mắng một câu: “Lấy sắc kiếm tiền, đê tiện.”

Trần Vũ Dương cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn. Trần Mộ Tư bị thương làm cho hắn không có cách nào suy nghĩ cẩn thận được.

Lời nói dối của An Viễn trăm ngàn kẽ hở, cùng lắm cũng chỉ muốn kéo dài chút thời gian mà thôi, trùng hợp, Đỗ Nhược lại gặp Ceres, cứ như vậy làm cho tâm trí Trần Vũ Dương lại càng loạn lên, bằng không sao hắn có thể dễ dàng tin vào lời nói dối đơn giản như vậy.

Hắn mơ hồ cảm giác được gì đó, cho nên mới không có hạ thủ được với Đỗ Nhược, nhưng hắn đã rất tức giận, phẫn nộ, thương tâm, cho nên hắn không có cách nào khống chế nổi bản thân.

Đỗ Nhược nhìn thế giới xa lạ bên ngoài, không người quen, nghe không hiểu ngôn ngữ, những gương mặt khác xa nơi cậu sống.

Trong lòng Đỗ Nhược giờ trống rỗng, coi như thế là hết rồi, không cần tính toán nhiều như vậy, rõ ràng vẫn luôn phải chịu thống khổ như vậy, có phải đã chết đâu, làm gì mà phải tuyệt vọng tuyệt vọng như vậy, mình vốn luôn muốn sống sót mà.

Đỗ Nhược không biết mình đã đi bao lâu rồi, đi tới dưới một gốc cây, ôm lấy chính mình. Cậu nói: “Đỗ Nhược, không có việc gì, hắn không nhớ cậu, cậu còn có tôi, tôi sẽ vĩnh viễn yêu quý cậu mà.”

Đỗ Nhược nghiêng đầu, tiếp tục tự nói với chính mình: “Coi như vậy là hết đi, có thể còn sống thế này là tốt rồi, có đau hay không, cũng không phải là vấn đề quan trọng trong lúc này nữa.”

Con người có phải là luôn có lúc tuyệt vọng như thế này? Cho nên vốn dĩ ngay từ đầu không nên quá mức vui vẻ hưởng thụ, hiện tại, đã bị trừng phạt, thật sự rất đau.

Đỗ Nhược té ngã trên mặt đất, trước mắt tối sầm.

Đau…

Tôi rất đau, từng tế bào đều giống như đang dần bị đập vụn ra, Đỗ Nhược, không cần phải tuyệt vọng như vậy, cậu muốn sống sót mà, mau mau đứng lên nào…

Đau, Tiểu Nhiên, anh Mặc Ngọc, Thang, tôi đau, mọi người đang ở đâu, tôi thật sự đau lắm…

Giải phẫu kết thúc, không bao lâu sau Mộ Tư đã tỉnh. Vết thương trên đầu cũng không quá nghiêm trọng, nhưng do trạng thái tinh thần của Trần Mộ Tư không tốt lắm, cho nên vừa tỉnh lại sẽ khóc, ai cũng không chịu, chỉ có gọi tên Đỗ Nhược.

Trần Vũ Dương thế này mới nhớ tới bộ dạng chật vật của Đỗ Nhược. Nhưng hắn không nói gì, cũng không làm gì, cho dù là hiện tại, hắn mơ hồ có chút hối hận, bắt đầu suy nghĩ rõ ràng hơn, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện đi tìm Đỗ Nhược. Cậu ấy quá nguy hiểm, sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị hủy hoại trên tay cậu ấy.

Trần Vũ Dương phát hiện sự tồn tại của Đỗ Nhược làm cho chính mình luôn rối rắm, cho nên hắn cảm thấy nguy hiểm, mặc kệ, không quan tâm nữa.

Nhưng, có phải là sẽ có một ngày so với bây giờ hắn còn phải hối hận hơn? Trần Vũ Dương không biết, nhưng hắn biết, chính mình bây giờ thực sự không biết phải làm sao, hắn là lần đầu tiên mê mang như vậy…

Trần Vũ Dương nới lỏng cổ áo một chút, một đêm không ngủ làm cho hắn nhìn khá thảm hại, hai mắt đỏ bừng, tóc có chút hỗn độn trước trán, trên cằm còn lún phún râu. Cả tối, hắn luôn túc trực bên người Trần Mộ Tư. Bởi vì khi hắn vừa mới rời khỏi Mộ Tư, hắn liền có cảm giác mình như phát điên, cứ luôn nhớ đến Đỗ Nhược.

Chỉ một buổi tối, một buổi tối thôi mà.

Trên trán Trần Mộ Tư quấn một tầng băng gạc, tinh thần rõ ràng đã khá hơn một chút. Thằng bé bò đến bên đùi Trần Vũ Dương, tựa vào người hắn hỏi: “Cha, Nhược Nhược đâu?”

“Về sau không cần hỏi tới cậu ta nữa, Mộ Tư, về sau… Cha chỉ cần mình con thôi có được không?” Trần Vũ Dương ôm lấy Trần Mộ Tư, trong lòng rốt cục có một chút lo lắng.

Trần Mộ Tư ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao, cha nếu chỉ cần con, vậy thì Nhược Nhược phải làm sao bây giờ, ai sẽ muốn anh ấy?”

“Không thích, cho nên không cần, Mộ Tư, người như vậy không thể tin tưởng được.” Khóe miệng Trần Vũ Dương nhếch lên, lộ ra tươi cười, sau đó hôn hôn lên hai má Trần Mộ Tư: “Nếu con muốn mẹ, cha đây sẽ lấy một người, nhất định sẽ đối tốt với con.”

Trần Mộ Tư đột nhiên khóc lên: “Cha có phải ghét bỏ Nhược Nhược, bởi vì anh ấy bị nhiều người đàn ông khác khi dễ.”

Trong lòng Trần Vũ Dương có chút nao nao, hỏi: “Cái gì khi dễ?”

“Bọn họ đè Nhược Nhược xuống đất, có rất nhiều người, còn đánh Nhược Nhược nữa, quần áo của anh ấy đều bị xé nát .” Trần Mộ Tư còn chưa hình dung được là Đỗ Nhược gặp phải chuyện gì, nhưng vừa nghe Mộ Tư nói xong, Trần Vũ Dương đã hiểu.

“Đỗ Nhược mang con đi đâu? Có dẫn đi gặp người nào không?”

“Không có, anh ấy mang con đi dạo phố, sau đó bị người ta lấy trộm di động, tìm mãi không thấy đường, cũng không biết cách liên lạc với mọi người.”

Trần Vũ Dương quay mặt qua chỗ khác, trong lòng dấy lên cảm giác chua xót vô cùng. (cho a chết –)

Hắn đặt Trần Mộ Tư ở trên giường, gọi Đồ Liên tới: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Chu Tiêu Duẫn vừa vặn lại xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Trần Vũ Dương dáng vẻ vội vã muốn đi ra ngoài, liền vội vàng kéo hắn lại, hỏi: “Làm gì? Thấy tôi mà sao phải gấp như vậy?” (uây chị atsm thế :v)

“Đừng làm phiền, tôi muốn đi tìm người.”

Chu Tiêu Duẫn chẹp miệng: “Lại tìm?”

Khi Đỗ Nhược tỉnh lại, trời đã hơi hơi sáng. Sờ sờ trán, quả nhiên là phát sốt.

Cậu muốn đứng lên, nhưng cơ thể một chút khí lực cũng không có. Mà cậu cứ nằm một đêm như vậy, cũng không có bị bắt vào đồn cảnh sát, coi như cũng may rồi, cậu cười cười: “Thật may mắn.” (bạn cười mà sao mình thấy trong lòng bạn khóc vậy TT)

Trời rất nhanh đã sáng, Đỗ Nhược không thể không đứng lên, đợi lát nữa nhiều người đến hơn, bộ dạng của cậu thật sự sẽ dọa mọi chạy mất. Đỗ Nhược dù sao cũng không hy vọng người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật thế này của bản thân.

Cậu đi tới quảng trường cách đó không xa, đi dọc theo quảng trường là có thể đến con phố bán đồ thủ công mỹ nghệ kia. Đỗ Nhược sờ vào túi, hai cái vòng đá cẩm thách kia vẫn còn nguyên trong túi áo. Đỗ Nhược nhìn nhìn, ném luôn vào vòi phun nước bên cạnh, rù rì nói: “Lại không đáng mấy tiền, tôi thật đắt mà, ai, thế mà lại quên đòi tiền hắn.”

Đỗ Nhược đứng ở bên cạnh vòi phun, mặc kệ bị nước tạt vào người. Chỉ chốc lát sau, quần áo trên người Đỗ Nhược liền ướt đẫm, mái tóc cũng ướt sũng, tán loạn trên trán, đôi mắt đen tuyền tỏa sáng, trên mặt toàn bộ đều là nước, nhưng miệng lại thấy mặn mặn.

Đỗ Nhược nhắm mắt lại, đang đứng giữa trời, đột nhiên nhảy vào trong hồ, mò tìm hai cái vòng kia, lẩm bẩm nói: “Dù thế nào cũng là tiền mua cả, không thể quăng được, như thế rất lãng phí.”

Trên người Đỗ Nhược là áo khoác của Ceres, cho nên rất rộng, vẫn che được cả đùi Đỗ Nhược, tay áo rất dài, làm cậu phải kéo lên, nếu không thì không thấy tay đâu cả.

Đỗ Nhược từ từ để người khô, chỉnh trang lại một chút, cũng không đến nỗi quá chật vật, ít nhất cả người cũng được xối qua nước rồi .

Cậu đi một vòng quanh vòi phun nước, nhìn những đồng xu ước lấp lánh bên trong, đưa tay vào muốn lấy. Nhưng nước sâu hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.

“Hi, cậu vẫn còn ở đây.” Thanh âm quen thuộc vang lên, làm cho Đỗ Nhược nhịn không được cả người run rẩy, trong đầu ngay lập tức nghĩ phải chạy mau, nhưng phía trước lập tức đã bị người vây lại.

Đỗ Nhược bị vây ở giữa, đành phải buông tha cho ý nghĩ muốn chạy trốn trong đầu, nhìn về phía Ceres: “Anh…Anh muốn làm gì, đây là trên đường, tôi sẽ la lên đó.”

“Cậu có nói bọn họ nghe cũng không hiểu được.” Giày da màu đen của Ceres dẫm trên đất, vang lên mấy tiếng “cộp cộp cộp”. Đỗ Nhược càng ngày càng lui về phía, mấy người phía sau lập tức xông tới.

Ceres lớn tiếng nở nụ cười: “Hô, đã làm mèo sợ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.