Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 120: Chương 120: MỘNG VẪN LÀ MỘNG (3)




Mặc dù cậu rất hận người đàn ông kia, cho dù chỉ nghe đến cái tên thôi cũng khiến tâm anh ngứa ngáy, nhưng chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, anh thà làm người thế thân

"Dương Dương, chị muốn mẹ tốt hơn, chị muốn thử một chút, có được không?"

"Chị, chị có ý gì?" Thẩm Diệu Dương không nghĩ tới Tình Tình lại nói như vậy.

"Chị muốn để cho bọn họ gặp mặt." Tình Tình nhìn ánh mắt ngưng động của Thẩm Diệu Dương, rõ ràng sắc mặt của cậu trở nên khó coi, "Dương Dương, em làm sao vậy? Có phải còn đau lòng không?" Mặc dù đã làm giải phẫu, nhưng Tình Tình vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của em trai, càng lo lắng không thôi, đưa tay muốn cầm tay của anh, không nghĩ tới Thẩm Diệu Dương lại đẩy ra.

"Chị, em không sao. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện em sẽ cho ông ta gặp mặt mẹ." Như đã quyết định cuộc đời này bọn họ không còn dây dưa với nhau, vậy chẳng cần thiết để gặp mặt. Cuộc sống hiện tại của bọn họ trôi qua không phải vẫn tốt sao? Hai mươi năm qua, không có người đàn ông kia, bọn họ đều sống được, còn dư lại mấy thập niên, không có lý do gì cần đến ông ấy.

"Dương Dương, không phải em cũng muốn bệnh tình của mẹ tốt hơn sao?" Tình Tình không biết em trai lại oán hận Tiết Thiệu Trạch đến thế.

"Mẹ như bây giờ cũng rất tốt." Ít nhất tâm được an tĩnh.

"Nhưng thật ra ông ấy vẫn còn thương mẹ." Tình Tình nhỏ giọng nói một câu.

"Yêu?" Thẩm Diệu Dương cười lạnh ra tiếng, "Nếu quả vẫn còn yêu, tại sao ban đầu có thể ở cùng người con gái khác? Nếu quả thật yêu, làm sao có thể để bà rời đi như thế? Như vậy gọi là yêu sao? Chị, chị đang nói giúp ông ta đó à?"

Từ ‘yêu’ kia châm chọc bọn họ đến thế nào! Chị nói người đàn ông kia vẫn còn yên mẹ, mẹ cũng vẫn yêu người đàn ông kia.

Nhưng nếu như đó là tình yêu, nếu như xen lẫn cái khác, đó không phải là một tình yêu chân chính. Cả đời này, bà si ngốc theo đuổi một tình yêu không tỳ vết, có lẽ vĩnh viễn đều không thể nào có được.

Bà yêu quá điên cuồng, quá kiêu ngạo, trong mắt không tha cho một viên cát, khi tình yêu có tỳ vết nào, tình cảm của bọn họ sẽ xuất hiện một cái khe, mẹ cô chính là một cô gái quá tuyệt tình, thà làm ngọc vỡ, ban đầu nếu ba đã phản bội bà, bà không cần lời giải thích, không cần ngậm uất ức để cầu toàn, liền cắt đứt đường lui của hai người.

Tất cả đường lui đã đứt, vậy không trông nom việc sẽ thay đổi, giữa bọn họ không còn bất kỳ quan hệ nào.

"Dương Dương, chị không phải nói giúp ông ấy. Chị chỉ hy vọng mẹ có thể vui vẻ hơn một chút. Mà người có thể giúp bà vui vẻ hơn chỉ có thể là ông ta." Tình Tình còn chưa buông tha suy nghĩ này. Mẹ đã hận ông ta hai mươi năm, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Đường đời họ đi tới giai đoạn này, bọn họ còn phải ôm thù hận bao lâu nữa? Còn phải thù hận thêm bao lâu nữa? Trên đời này đâu chỉ có thù hận thôi?

Nếu như còn yêu, tại sao không thể tha thứ?

"Chị, em không đồng ý. Chị cũng đừng nhiều lời thêm nữa! Em không muốn nghe. Em chuẩn bị làm cơm tối đây.” Thẩm Diệu Dương thật sự là không nghĩ ra vì sao chị lại chuyển biến nhanh như thế, nhưng cậu sẽ không để mẹ gặp người đàn ông kia.

"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình nhìn em trai rời đi, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực. Em trai cô có tính cách mạnh mẽ như thế. Cậu lại chưa bao giờ gặp mặt Tiết Thiệu Trạch, làm sao sẽ biết ông là người như thế nào?

Nhắc tới cũng buồn cười, cô ở bên cạnh ông ta mười năm nay, còn chưa hận ông nhiều như thế? Cô cũng không thể hy vọng anh trai sẽ bỏ qua nhanh như thế, nhưng giờ nên nghĩ tới mẹ nhiều hơn.

Nhưng làm sao để thuyết phục đây?

Sau khi ba người ngồi ăn cơm chung, Thẩm Quân Hoa luôn luôn ngủ ớm, nên tự mình trở về phòng uống thuốc xong rồi nằm ngủ, Thẩm Diệu Dương cùng Tình Tình mới yên tâm rời khỏi phòng mẹ mình.

"Dương Dương. . . . . ." Sau khi đóng cửa lại, Tình Tình gọi em trai lại vì có chuyện muốn nói với cậu.

"Chị, chị cũng nên nghỉ ngơi đi." Biết chị lại muốn thuyết phục cậu, Thẩm Diệu Dương cũng không muốn nghĩ đến nhiều chuyện như thế.

"Chị còn chưa buồn ngủ." Trải qua cơn bệnh vừa rồi, thật ra cô rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn không yên lòng!

"Nếu như chị muốn nói về chuyện của người đàn ông kia, em không có gì để nói với chị cả." Thẩm Diệu Dương nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Tình Tình "Chị, trước tiên chị nên nghỉ ngơi đi, nếu không thì cứ đi nói chuyện với anh rể đi."

"Cậu có biết mẹ bị như vầy không?" Nếu em trai không muốn nói đến Tiết Thiệu Trạch, cô cũng muốn biết xem liệu cậu của mình có biết chuyện này hay không, cô cũng muốn xem ông có ủng hộ cách làm của cô không?

"Dĩ nhiên cậu biết, nhưng cậu sẽ không nhúng tay vào. Chị, không cần nghĩ nhiều như vậy. Trở về đi tắm đi, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy lo lắng cho chị lắm đó." Không cho Tình Tình nhiều lời thêm nữa, Thẩm Diệu Dương trực tiếp đẩy cô đến cửa phòng của mình.

Không muốn cùng người khác cải cọ, Tình Tình chỉ trơ mắt nhìn em trai đang cố đẩy cô về phòng, sau đó đóng cửa phòng lại

Mới vừa rồi em trai nói anh lo lắng cho cô là thật sao? Tắm xong, cô mặt một bộ quần áo mỏng đi đến bên giường, cầm điện thoại di động trong tay lên muốn gọi cho một người.

Lúc này anh không bận chứ?

Mới vừa rồi ngâm mình ở trong bồn tắm, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, phát hiện người có thể ảnh hưởng đến Dương Dương chỉ có thể là Mộ Dung Trần. Bởi vì qua lời nó của cậu cô biết rằng cậu rất nghe lời anh.

Không bằng để cho anh thuyết phục em trai của mình?

Điện thoại gọi tới, rất nhanh liền được kết nối, nhưng vang lên nhiều lần vẫn không ai nhận máy? Anh đang làm việc hay sao?

Ở trong nước đã là buổi chiều, Mộ Dung Trần mới vừa từ phòng họp đi ra, phía sau là một đoàn quản lí cao nối đuôi. Về việc hợp mua công ty Á Thái Khu đã tìm ra được phương án tốt, anh thở dài một tiếng.

Kế tiếp việc cần làm thì cứ tiến hành theo những gì đã bàn, cho nên, Mộ Dung Trần quyết định buổi chiều không tiếp nhận điện thoại nữa.

"Thư ký Lam, đem tất cả hành trình buổi chiều đẩy xuống, điện thoại nào không cần thiết không cần nhận nữa." Anh vừa đi vào phòng làm việc vừa căn dặn.

"Dạ, tổng giám đốc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.