Rất may cho Nhược San là ngay ngày hôm sau cũng vừa vặn tròn cuối tuần. Cô nhân cơ hội rủ Nguyệt Dực đến Bạch gia từ rất sớm, ngay khi nhà bếp chỉ mới bắt đầu sửa soạn làm cơm chiều.
Nguyệt Dực tranh thủ lên phòng của Bạch Lâm Cảnh trò chuyện, còn để Nhược San tự mình đi dạo ở bên dưới. Anh tin với thân phận là Bạch Uyển Đồng, mặc dù mấy mẹ con Thẩm Vân Linh có không ưa cô đi chăng nữa, cũng sẽ không dám làm hại Nhược San ngay tại Bạch gia.
Nhược San đảo mắt quan sát xung quanh, lúc này hai mẹ con Thẩm Vân Linh và mấy phu nhân khác đang cùng nhau chơi mạt chược ở ngoài phòng khách. Vì không muốn bọn họ kiếm chuyện, nên cô vội vã chuồn lên tầng trên. May cho Nhược San là Lăng Đằng vẫn chưa về, nên cô đánh liều lén đột nhập vào phòng của cậu ta.
Bên trong phòng của Lăng Đằng bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có mấy tấm poster to bự, chụp cảnh cậu ta đang bên chiếc moto là điểm nhấn nổi bật. Nhược San nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong, ở giữa gian phòng là chiếc bàn bằng kính có hình dáng như viên kim cương, trên đó ngổn ngang đủ mọi loại sách. Cô mau chóng tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, rồi tiếp đến tiến vào trong phòng ngủ của cậu ta.
Nhưng tuyệt nhiên, dù Nhược San đã banh mắt lục lọi rất kĩ, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy chiếc điện thoại. Cô lo lắng cắn chặt móng tay, nhìn ngó xung quanh khắp mọi nơi. Đúng lúc này, chiếc cửa kêu “tách” một tiếng, rồi bất ngờ hé mở.
Lăng Đằng trên người mặc chiếc áo phông màu đen, đầu tóc có chút rối bời, chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Cậu ta đưa mắt liếc nhìn, rồi nở nụ cười tà ý, sau đó thong thả tiến vào bên trong phòng ngủ.
Nhược San lúc này trốn sau chiếc rèm ngoài ban công, kinh sợ đến mức đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, thâm tâm không ngừng cầu khẩn “Làm ơn! Đừng qua đây... đừng bước qua đây!”
Chừng một lúc, không thấy có thêm bất kỳ tiếng động nào, Nhược San mới từ từ thở ra, trượt bàn tay xuống đè lấy ngực thở gấp vài nhịp. Có được chút bình tĩnh, cô len lén kéo chiếc rèm cửa ngó ra. Ngay khi Nhược San vừa ngẩng đầu, bắt gặp ngay khuôn mặt của Lăng Đằng đã đứng sẵn ở đó, cậu ta nở một nụ cười đáng sợ, nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt Nhược San mở to hoảng hốt, cô còn chưa kịp kêu lên một tiếng, thì đã bị Lăng Đằng đưa tay kéo mạnh tấm rèm cửa, quấn chặt người cô lại, rồi dùng sức đẩy cơ thể Nhược San vào góc tường. Trong phút chốc, chiếc rèm liền biến thành thứ vũ khí giết người.
Nhược San muốn vùng vẫy thoát ra nhưng hoàn toàn là không thể, cô giống như một con kén bị cuộn chặt lại, không tài nào có thể nhúc nhích được. Nhưng điều đó với Lăng Đằng là chưa đủ, hắn tiếp tục đưa tay lên bóp chặt lấy chiếc cổ của Nhược San. Vốn dĩ tấm rèm đã khiến không khí bên trong trở trên ngột ngạt, khó thở. Vậy mà bây giờ, hắn lại điên cuồng muốn chặt đứt chút không khí cuối cùng của cô. Cứ như muốn đẩy cô đến cái chết nhanh hơn vậy.
Đồng tử Nhược San mở to hết mức, miệng cô liên tục thở ra, khiến hơi nước còn hằn lên cả mặt vải. Nhận ra cơ thể Nhược San đã không còn vùng vẫy, Lăng Đằng mới từ từ buông tay, kéo tấm rèm ra khỏi cơ thể của cô.
Nhược San như bị hút cạn hết sinh lực, cả người mềm oặt trượt dài, rồi ngồi bệt xuống sàn. Lăng Đằng thích thú nhảy lên lan can ngồi, rút từ trong túi ra chiếc điện thoại rồi giơ cao.
“To gan thật đấy, dám mò vào tận phòng của tôi chỉ để tìm thứ này sao?”
Nhược San cố gắng hít lấy luồng không khí vừa bị cướp mất, khó khăn lên tiếng: “Làm ơn, đưa nó cho tôi, chiếc điện thoại đó đối với tôi rất quan trọng. Chỉ cần đưa nó cho tôi, tôi hứa sẽ hậu tạ cậu thật xứng đáng.”
Lăng Đằng chợt bật cười đầy thích thú:
“Haha...quan trọng sao? Nó có quan trọng bằng chiếc ghế tổng giám đốc Bạch Lâm không? Nếu tôi nói muốn cô hậu tạ bằng cách nhường nó lại cho tôi, liệu cô có đồng ý hay không?”
Nhược San dựa tay vào tường, từ từ đứng dậy, bàn tay xoa đi xoa lại vết tấy đỏ còn hằn in trên cổ. Cô vô cùng bất ngờ với lời đề nghị của Lăng Đằng, nên có chút ngập ngừng giải thích:“Hai việc đó hoàn toàn không giống nhau, tôi không thể tự mình quyết định được.”
Lăng Đằng thoải mái ngồi trên lan can, ánh mắt ám muội đầy tàn nhẫn: “Không cần cô quyết định, chỉ cần cô cứ thế chết đi là được.”
“Đồ thần kinh, tôi chết rồi còn cần đến điện thoại sao, ăn nói hàm hồ.”
“Haha....đùa chút cho máu của cô lưu thông lên não thôi, chứ miếng bánh thối nát của Bạch gia này, tôi thèm vào!”
Nói xong, bất chợt Lăng Đằng thu lại nụ cười, phóng vào cô sự đe doạ đầy lạnh lẽo.
“Nhưng tôi không cần, thì kẻ khác cũng đừng hòng chấm mút.”
Nhược San thật sự hoang mang với kẻ điên khùng như Lăng Đằng, dáng vẻ này của hắn thật sự vô cùng đáng sợ.
Bất ngờ, Lăng Đằng giơ chiếc điện thoại ra bên ngoài lan can, hứng thú trêu chọc: “Nếu đã không quan trọng đến vậy, thì tôi giúp cô bỏ nó đi nhé!”
Nhược San liền hoảng hốt kêu lên: “Không được! Đừng làm thế! Xin cậu hãy đưa nó cho tôi.” Cô vừa dứt lời, thì Lăng Đằng liền đem nó thả xuống phía dưới, sảng khoái trêu đùa: “Ôi! Trượt tay mất rồi, xin lỗi nhé chị gái.”
Nhược San tức giận lao nhanh đến cạnh Lăng Đằng, ngay ở bên dưới phòng cậu lại chính là một bể bơi rộng lớn. Chiếc điện của Nhược San thoại phút chốc đã chìm sâu dưới đáy hồ. Không màng để ý mọi chuyện, cô vội vàng trèo lên thành lan can, rồi nhảy xuống phía dưới.
Lăng Đằng muốn đưa tay tóm lấy Nhược San nhưng không kịp, khuôn mặt anh ta vô cùng ngỡ ngàng “Đồ điên! Cô ta muốn chết sao?”
Một tiếng động lớn vang lên, khiến tất cả người trong biệt thự đều hoảng hốt tập chung về phía hồ bơi. Trước mặt họ lúc này, là cảnh tượng Nhược San đang ngụp lặn dưới dòng nước trong xanh.
Nguyệt Dực từ trên phòng của Bạch Lâm Cảnh, ngó qua ô cửa kính, trông thấy bóng dáng quen thuộc liền bùng lên dự cảm bất an. Anh nhanh chóng chạy xuống phía dưới, vơ vội chiếc khăn trắng trên tay người giúp việc, rồi lao nhanh về phía hồ bơi.
Thẩm Vân Linh cùng Mỹ Kì đứng ở khoảng cách xa. Một cảnh thấy Nhược San đang vùng vẫy dưới nước, một cảnh thì thấy Lăng Đằng đang đứng từ trên ban công nhìn xuống, đều khiến cả hai mẹ con vô cùng kinh sợ. Mặt Thẩm Vân Linh lúc này tái xanh, bàn tay khẽ run lên. Mỹ Kì cầm đèn chạy trước ô tô, liền mạnh dạn suy đoán: “Mẹ! Lẽ nào là Lăng Đằng lại lần nữa làm ra chuyện đó.”
Thẩm Vân Linh nuốt “ực” một cái khó khăn: “Sẽ không đâu! Nhất định là cô ta tự mình sảy chân ngã xuống, không liên quan gì đến Lăng Đằng.” Mặc dù nói cho Mỹ Kì nghe, nhưng Thẩm Vân Linh như đang cố gắng trấn an chính bản thân mình.
“Nhưng rõ ràng Uyển Đồng rơi từ chỗ của em ấy...”
“Im ngay! Con còn nói lung tung nữa thì đừng có trách ta.”
Nghe Thẩm Vân Linh giận dữ quát lên, Mỹ Kì liền sợ hãi thôi không dám ho he nữa. Bất chợt, cô ta nhìn về phía của Nhược San hét toáng lên: “Mẹ nhìn kìa! Uyển Đồng, cô ta biết bơi.”
Thẩm Vân Linh kinh ngạc vội chạy lại gần hơn: “Không thể nào! Cô ta không thể nào biết bơi được.”
Nhược San từ dưới nước vụt chồi người lên, giơ cao bàn tay cầm điện thoại hướng về phía của Lăng Đằng.
Ánh mắt Lăng Đằng mở to đầy bất ngờ: “Từ bao giờ...cô ta lại có thể bơi được?” Ngay sau đó, Lăng Đằng siết chặt lấy chiếc điện thoại khác trong lòng bàn tay, lạnh lùng quay người rời đi.
Thẩm Vân Linh tâm trạng vô cùng rối bời, dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng việc Nhược San rơi xuống từ phòng Lăng Đằng là một bất lợi lớn đối với bà ta.
12 năm trước cũng chính tại nơi đó, Lăng Đằng đã xô ngã Uyển Đồng xuống phía dưới, khiến cô ta phải nhập viện cấp cứu, từ đó tạo nên chứng sợ hãi nghiêm trọng. Họ ngoại của Uyển Đồng biết chuyện, liền kéo đến Bạch gia làm loạn. Bạch Lâm Cảnh khi ấy vì không muốn làm lớn chuyện, nên đem cổ phần của Lăng Đằng chuyển hết cho Uyển Đồng, biến con trai duy nhất của Bạch gia thành kẻ không có địa vị.
Sau này, khó khăn lắm Thẩm Vân Linh mới gom nhặt từng chút một cho con trai mình, vậy mà Lăng Đằng lại không hề có ý muốn tranh đoạt. Ngay cả nửa bước vào Bạch Lâm cũng không muốn.
“Mỹ Kì! Con nói với Dịch Quân, phái người sang Mỹ điều tra một chút, ta không tin chỉ trong thời gian vài năm, nó lại có thể vượt qua được chứng sợ hãi đó nhanh như vậy.”