Lúc Nhược San đến bệnh viện đã có rất nhiều nhà báo vây quanh. Vụ bắt cóc dưới ngòi bút của họ, đã bị biến tướng thành hàng trăm tiêu đề giật tít khác nhau. Nhược San theo sau Long Phi, tiến đến trước cửa phòng bệnh VIP.
“Hoắc tổng, Tiểu thư đến rồi!”
“Để một mình cô ấy vào đây.” Giọng lạnh lùng của Hoắc Tần Phong phát ra, khiến Nhược San đứng bên ngoài không tránh khỏi lo lắng mà liếc nhìn sang Long Phi.
“Long Phi, chuyện gì thế?”
“Tiểu thư, Hoắc tổng đã đợi cô hơn 2 giờ đồng hồ rồi.”
“Đợi tôi? Đợi tôi làm gì? Tôi có bảo anh ấy đợi đâu?”
“Tiểu thư, đáng ra cô phải đến từ sớm chứ? Dù sao cũng là ngày Hoắc tổng xuất viện mà. Ngài ấy có vẻ giận cô lắm đấy.”
“Chỉ là xuất viện thôi mà, sao lại xoắn quẩy lên thế.”
“Không những vậy, Hoắc tổng còn bắt chúng tôi....”
RẦMMMM!!!
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Hoắc Tần Phong sừng sững đứng chắn ngay lối vào. Ánh mắt phóng ra tia lửa điện, kèm theo đó là giọng châm biếm lạnh nhạt:
“Uyển Đồng! Khá lắm! Chưa bán hết dưa, nên chưa chịu vào có đúng không?”
Nhược San chưa kịp nói câu nào, đã bị Hoắc Tần Phong nắm chặt lấy tay kéo ngược vào trong phòng. Trước khi đóng sập cửa lại, còn không quên đá vào chân Long Phi một cái.
Ngay khi vừa khuất mắt đám người bên ngoài, Hoắc Tần Phong đã không nhịn được mà luồn tay vào bên trong, thốc ngược váy của Nhược San lên, khiến cô hoảng sợ mà đánh vào vai anh: “Đồ điên! Anh định làm gì vậy hả?”
“Bơm máu! Tôi đã mất khá nhiều, bây giờ đến lúc phải bù lại.” Dứt lời, Hoắc Tần Phong ôm chặt lấy đùi Nhược San nhấc bổng cô lên trên giường. Nhược San quá đỗi kinh ngạc, nhưng lại không dám vẫy vùng mạnh, chỉ sợ lại chạm vào vết thương của Hoắc Tần Phong, nên đành tìm cách trốn tránh: “Anh thiếu máu thì gọi bác sĩ, gọi tôi làm gì? Vả lại anh đừng làm bậy, coi chừng lại ảnh hưởng đến vết thương.”
Hoắc Tần Phong sau khi đặt Nhược San nằm trên giường, liền nhanh chóng phủ lấy cơ thể mình lên người cô, khuôn mặt ái mỹ ghé đến mời chào: “Đừng lo, bác sĩ còn căn dặn tôi phải thường xuyên vận động nữa.”
Vừa nói, bàn tay Hoắc Tần Phong ranh ma luồn từ dưới lên, len lỏi đến tận bầu ngực của cô, mạnh bạo mà nắn bóp. Khiến cơ thể Nhược San chợt run lên, cô tức giận giữ chặt lấy tay Hoắc Tần Phong: “Anh có dừng lại không hả? Đây là cách anh dùng để vận động hay sao?”
“Này nhé! Đây là cơ tay này.” Nói xong, Hoắc Tần Phong bỉ ổi bóp thêm một cái nữa: “Xong chút nữa đến cơ eo, lưng, và cả chân nữa, tất cả khí huyết đều hoàn toàn lưu thông.”
Mặt Nhược San đen lại như đít nồi, cô toan vùng dậy, thì Hoắc Tần Phong liền vội vàng cúi đầu phủ xuống đôi môi cô.
Mỗi lần chạm vào môi Hoắc Tần Phong, là cơ thể Nhược San lại không còn chút sức lực phản kháng nào, cứ như trên đó rắc thêm một lớp mê dược vậy. Hoắc Tần Phong vừa hôn lại vừa nhếch miệng mỉm cười, phút chốc đưa đầu lưỡi vào, khuấy đảo bên trong thế giới của cô. Anh nhè nhẹ mút lấy cánh môi mềm, từng chút mà chiếm hữu. Lát sau, Hoắc Tần Phong di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần, vừa đi vừa dẫn dụ mơn trớn, nhẹ nhàng phả vào bên tai cô rồi xin đểu: “Tôi muốn....”
“Không được!” Nhược San dứt khoát trả lời.
“Nhưng tôi muốn...”
“Tôi nói là không được, chúng ta đang ở bệnh viện đấy, anh làm ơn giữ ý một chút có được không.”
Hoắc Tần Phong mạnh bạo cầm lấy cánh tay đang ra sức chống cự của Nhược San, đặt lên người mình, giọng ôn nhu đầy da diết: “Em xem trái tim đang đập liên hồi vì em này, em nỡ nào từ chối nó hay sao?”
Ngay khi vừa chạm đến, mặt Nhược San bỗng nhanh chóng tái đi như miếng thịt bò, bởi vì nơi mà Hoắc Tần Phong cầm tay cô đặt vào, lại chính là nơi mà vật thể đang gồng lên qua lớp quần âu sang trọng kia.
“Hoắc Tần Phong khốn kiếp! Tim anh ở chỗ này sao?”
Không để Nhược San có cơ hội nào khác, Hoắc Tần Phong mạnh mẽ lột sạch chiếc váy của cô, rồi trong tích tắc ném luôn quần của mình xuống giường. nhanh chóng cố định Nhược San ở dưới thân thể.
Ánh mắt Nhược San phảng phất chút run sợ, cô không hề muốn chuyện này xảy ra, nhưng lại không có cách nào khác kháng cự lại. Muốn đẩy Hoắc Tần Phong ra xa, lại luyến tiếc muốn giữ anh ở lại. Bản thân Hoắc Tần Phong thì khác, sau khi nhận ra đã trót yêu người con gái này, tâm trí anh chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, đó là nhất định phải giữ chặt lấy cô bên cạnh. Dù là thể xác hay tâm hồn, tuyệt đối cũng chỉ thuộc về một mình anh.
“Uyển Đồng....tôi yêu em!”
Đáng lý, Nhược San có thể sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nghe lời tỏ tình quá đỗi ngọt ngào này, nhưng khi Hoắc Tần Phong vừa kêu lên cái tên “Uyển Đồng” thì mọi cảm xúc trên tế bào đều trở nên tê liệt. Rõ ràng cơ thể là của cô, nhưng tình cảm của Hoắc Tần Phong cứ như dành hết cho Bạch Uyển Đồng vậy. Dẫu biết trong chuyện này, Hoắc Tần Phong không hề có lỗi, nhưng cảm giác người đang cận kề bên cạnh mình, mà lại kêu lên một cái tên khác, thì trái tim sẽ đau lòng đến mức nào.
“Tần Phong...chỉ cần nói câu cuối thôi!” Nhược San chủ động hôn lên môi Hoắc Tần Phong, đề nghị.
Ánh mắt Hoắc Tần Phong có chút bất ngờ, ngay sau đó trở về dáng vẻ hạnh phúc, liên tục lặp lại câu nói “tôi yêu em” trên khắp cơ thể cô.
Cô sai rồi! Cô biết bản thân hoàn toàn sai. Nguyệt Dực cũng đã cảnh cáo cô, nhưng cô như kẻ tội đồ không dừng lại được. Đây là lần đầu cô biết đến từ “yêu”, lần đầu biết đến cảm xúc thân thể của nam nữ. Dù cho sau này cô không còn tư cách ở lại bên cạnh Hoắc Tần Phong, thì cô cũng muốn một lần được trọn vẹn yêu anh, một lần được cùng anh phóng túng mà dẹp bỏ hết thân phận.
“Tần Phong, đừng bao giờ quên tôi nhé!” Nhược San mấp máy cánh môi, cổ họng khô khan phát ra từng lời.
Hoắc Tần Phong lúc này đang tận hưởng cảm giác đê mê trên khuôn ngực của Nhược San, không chút do dự mà đáp lời: “Tuyệt đối sẽ không, bây giờ không thể quên, sau này càng khắc cốt ghi tâm. Dù là em của hiện tại, hay có là bà lão của sau này, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa em, bảo bối của tôi.”
Dứt lời, Hoắc Tần Phong đem thân thể của mình, tiến vào bên trong Nhược San. Để tâm hồn lẫn thể xác của cả hai được dung hòa làm một. Lúc này, trong mắt của mỗi người, chỉ còn lại duy nhất hình ảnh của đối phương mà thôi.
Đến tận 5 giờ đồng hồ sau, Hoắc Tần Phong mới chịu cùng Nhược San bước ra bên ngoài. Sau khi thoát khỏi đám nhà báo đang bủa vây, họ cùng nhau về đến biệt thự Hoắc gia. Bà nội sợ Hoắc Tần Phong gặp chuyện, nhất mực đòi Hoắc Tần Phong chuyển về đây ở. Lúc Nhược San định ra về, thì Hoắc Tần Phong vội chạy đến, dụi đầu vào vai cô giở giọng lưu manh: “Uyển Đồng! Tôi mệt, đưa tôi lên phòng được không?”
Trước mặt Lão Hoắc gia, Nhược San vừa cố đẩy Hoắc Tần Phong ra khỏi người mình, vừa ngại ngùng lên tiếng: “Anh thì mệt cái gì? Mau đứng thẳng lưng lên cho tôi.”
“Thật mà, sáng giờ vận động quá mức, nên nguyên khí bị cạn kiệt rồi!”
“Đồ...vô...sỉ...”
Vậy là sau đó, trước sự hối thúc của bà nội, Nhược San đành cam chịu mà dìu Hoắc Tần Phong lên phòng, nào ngờ còn chưa bước chân qua ngưỡng cửa, đã bị anh ôm chặt rồi ném lên giường.
“Hoắc Tần Phong! Tên khốn nhà anh, không phải vừa rồi còn kêu mệt sao?”
“Bởi vậy, bây giờ tôi cần bơm máu gấp.”
- ---------------
Đến chiều muộn, Nhược San mới có thể rời khỏi Hoắc gia rồi cùng Nguyệt Dực đến Bạch gia dùng cơm. Sau khi ăn xong, nhân lúc Nhược San chỉ có một mình ngoài vườn, Gia Yến liền tiến tới, bắt chuyện cùng cô.
“Uyển Đồng này, chị từng hỏi em học chuyên ngành nào ở đại học A? Chị là có người quen ở đó sao?”
Nhược San có chút bất ngờ, phản ứng bỗng trở nên chậm chạp hơn, cô lúng túng trả lời:“Không...là chị thuận miệng hỏi thế thôi.”
“Thật sao?”
“Đương...đương nhiên là thật rồi, chị làm sao có thể quen biết ai ở đó được.”
“Vậy chuyện của chị với chủ tịch AJP thế nào rồi?” Gia Yến vẫn không ngừng dò hỏi cô.
“Thì vẫn...bình thường thôi!”
Đột nhiên Gia Yến nhếch miệng mỉm cười: “Lâu nay e cứ tưởng chị chỉ dùng hàng cao cấp. Không biết rằng, chị cũng thích hàng bình dân đấy!”
Phút chốc cơ thể Nhược San bỗng trở nên cứng ngắc, cô run sợ hỏi lại Gia Yến: “Em...nói thế là ý gì?”
Gia Yến bình thản cất bước, trước khi đi ngang qua người cô còn giở giọng ám muội: “Không có gì, em chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, chị đừng để ý.”
Nhược San hoảng sợ nhìn theo bóng của Gia Yến bước vào trong nhà. Thâm tâm trào lên nỗi bất an, lo lắng “Gia Yến đột nhiên lại nói những lời khó hiểu như vậy, có lẽ nào cô ấy đã biết được điều gì rồi sao?”