Bảo Bối Em Là Ai

Chương 20: Chương 20: Điều kiện trao đổi




Căn hộ của Nguyệt Dực.

Nhược San vừa đi khỏi chưa được bao lâu thì một kẻ mặc đồ đen xuất hiện trước cửa phòng Nguyệt Dực, rất nhanh liền bước vào bên trong.

“Thưa ngài, những thứ ngài cần, tất cả đều có trong này.”

Kẻ đó đứng trước mặt Nguyệt Dực cúi chào, rồi đưa một phong bì lớn hướng về phía anh. Thấy Nguyệt Dực cẩn thận lấy những thứ bên trong ra xem, kẻ đó liền đều đặn lên tiếng.

“Đây là những bức ảnh tiểu thư đang nằm điều trị ở bệnh viện Mỹ, tôi đã dùng một chút thủ thuật biến nó thành hồ sơ điều trị tâm lí, thêm một vài bức ảnh mô phỏng cảnh ở hồ bơi, cùng chuyên gia trị liệu đã được bố trí sẵn. Chắc chắn sẽ không để lộ ra vấn đề nào.”

Nguyệt Dực khẽ gật đầu hài lòng: “Làm tốt lắm! Nhả cho chúng một vài thông tin đi.”

“Vâng thưa ngài.” Gã đó cúi đầu, rồi mau chóng rời đi.

Lúc này, người đàn ông bí ẩn lại gọi đến cho Nguyệt Dực.

“Nguyệt Dực, mọi chuyện thế nào rồi?“. ngôn tình sủng

Nguyệt Dực nâng cốc rượu lên uống một ngụm, ánh mắt đầy sự phức tạp.

“Cô gái đó biết bơi, vô tình lại để người nhà Bạch gia trông thấy. Điều đó đã đã khiến Thẩm Vân Linh nghi ngờ, sai người sang Mỹ điều tra mọi hoạt động của Bạch Uyển Đồng trước khi về nước. Nhưng ngài yên tâm, tôi đã cho người nhanh chóng dàn xếp mọi chuyện rồi.”

“Thật là phiền phức, đi đến bước đường này rồi, đừng để cô ta làm hỏng mọi chuyện.”

“Tôi sẽ cẩn trọng hơn thưa ngài.”

“Nguyệt Dực, Bạch Lâm Cảnh đã chuyển giao toàn bộ cổ phần cho Bạch Lăng Đằng rồi. Tianb đến thời điểm bây giờ, lượng cổ đông ủng hộ cậu ta đã vượt xa Bạch Uyển Đồng. Trong đó, Bạch Lâm Ngạn nắm giữ mối liên hệ quan trọng, giúp Thẩm Vân Linh đẩy Bạch Lăng Đằng vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Nếu cậu không nhanh đẩy mạnh kế hoạch, thì chúng ta sẽ hoàn toàn mất trắng đấy.”

Nghe người đàn ông đó nói xong, Nguyệt Dực liền nắm chặt bàn tay, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ “Hoá ra, Bạch Lâm Cảnh vốn chẳng yêu thương gì Uyển Đồng. Chỉ sợ đối đầu với nhà vợ quá cố, mà đem cổ phẩn nhỏ bé của Lăng Đằng giao cho Uyển Đồng. Còn đem phần to lớn của mình lại chuyển vào tay cậu ta. Nhược San căn bản không hề diễn giỏi, mà là Bạch Lâm Cảnh vô tâm đến mức không nhận ra con gái mình mà thôi.”

Sau cùng, Nguyệt Dực mới chầm chậm lên tiếng:

“Ngài yên tâm, trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, tôi sẽ dâng Bạch Lâm vào tận tay cho ngài.”

“Nguyệt Dực...

“Vâng thưa ngài.”

“Nếu muốn, cậu có thể gọi ta một tiếng cha.”

“Nguyệt Dực, không dám.”

“Là cậu không dám, hay không muốn?”

“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi không hề có ý gì khác.”

“Thôi được rồi! Ta cũng không muốn làm khó cậu, thích thế nào thì gọi như thế đi.”

“Cảm ơn ngài.”

Nguyệt Dực sau khi tắt máy, liền vớ lấy chai rượu ngửa cổ lên mà tu. Cứ thà rằng như trước đây, nếu là Bạch Uyển Đồng, anh sẽ không ngần ngại mà làm mọi thứ theo kế hoạch đã vạch sẵn. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần nghĩ đến Nhược San, là cảm giác tội lỗi lại bủa vây tâm trí anh, khiến anh không thể nào mà nhẫn tâm xuống tay được.

Sau khi ra khỏi nhà hàng Pháp, Hoắc Tần Phong lái xe đưa Nhược San rời đi. Được chừng một đoạn, thấy gương mặt Hoắc Tần Phong dường như có chút khó chịu, đôi mày chốc chốc lại nhíu lại. Nhược San liếc nhìn Hoắc Tần Phong rồi ân cần hỏi:

“Hoắc Tần Phong, anh không sao đấy chứ?”

“Không sao, có lẽ là chưa ăn tối, nên bụng có chút khó chịu.”

“Anh bị bệnh dạ dày sao?”

Hoắc Tần Phong khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt sáng lấp lánh như vì sao: “Nhược San, thì ra cô đã điều tra về tôi rõ như vậy, xem chừng cô rất quan tâm tới tôi.”

Nhược San hồn nhiên phủ định: “Tôi chỉ đoán mò thôi mà, mấy người dùng rượu thường xuyên, không phải rất dễ mắc bệnh này sao.?”

Hoắc Tần Phong bổng chốc thay đổi sắc mặt, giận hờn như một đứa trẻ.

Nhược San nhân cơ hội rủ Hoắc Tần Phong đến một tiệm ăn nhỏ ngay gần khu cô ở. Hoắc Tần Phong lúc đầu còn không chịu xuống xe, chê cô mất vệ sinh, bẩn thỉu. Đến khi ngó qua cửa kính thấy Nhược San vui vẻ bên bát mì nóng hổi, liền không nhịn được mà lao ra.

Nhược San vừa nhấc đũa đưa mì lên thổi thổi, thì Hoắc Tần Phong từ xa đã chồm người tới, ghé miệng hớp chọn lấy đũa mì của Nhược San, cô hoảng hốt lùi người về sau kêu lên:

“Hoắc Tần Phong, anh làm cái trò gì vậy hả?”

Hoắc Tần Phong nhai xong mì trong miệng, thản nhiên ngồi vào ghế đối diện, ra lệnh: “Tôi muốn ăn thứ này, đưa nó đây!”

Nhược San vội vàng kéo bát mì vào lòng, đưa đũa lên miệng mút lấy mút để, sau đó cho vào trong bát mí khấy khấy, điềm nhiên nở nụ cười: “Hoắc tổng, anh có muốn ăn không?”

Hoắc Tần Phong nhìn thấy thế nghiến răng giận dữ.

“Uyển Đồng, cô không thấy mất vệ sinh hả?”

Nhược San nhếch miệng mỉa mai: “Đều là nước miếng thôi mà. Chẳng qua ăn trực tiếp thì thấy ngon, còn gián tiếp thì lại chê mất vệ sinh.”

“Uyển Đồng, cô còn nói nữa tôi cho cô ăn nước miếng trực tiếp đấy!”

“Được rồi! Được rồi! Đừng cáu, món này anh không ăn được đâu, nó không thích hợp cho người bị bệnh dạ dày, tôi đã gọi món khác cho anh rồi.”

“A! Ra rồi kìa!”

Nhược San nhanh nhẹn đỡ bát canh từ trên khay người phục vụ xuống, cẩn thận đặt trước mặt Hoắc Tần Phong.

“Cái gì đây?” Hoắc Tần Phong khó chịu nhìn vào bát canh trên bàn.

“À! Cái này là cá chép, còn cái này là củ cải. Người ta gọi là canh cá chép củ cải, giúp bồi bổ khí huyết, nhưỡng vị nhuận tràng, rất tốt cho người bị bệnh dạ dày đấy.”

Nghe Nhược San say mê giải thích, Hoắc Tần Phong đột nhiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp, chưa một người phụ nữ nào quan tâm, hay để ý đến những điều xung quanh anh như vậy. Tuy nhiên, đây lại không phải là thứ mà anh thích ăn, nên vẻ mặt có chút không hài lòng.

“Tôi không thích ăn cá.”

“Không thích, không có nghĩa là không biết ăn, anh cứ thử đi. Biết đâu lại đổi khẩu vị không chừng.”

“Hừ, nhìn thật quái dị.”

Nhược San tức giận thả mạnh chiếc thìa vào bát canh: “Anh có ăn hay không? Còn nhìn nữa nổ mắt cá luôn bây giờ. Tôi chỉ mời một lần thôi đấy, ăn hay không tuỳ anh.”

“Đây là thái độ của cô khi nhờ giúp đỡ hả?”

Đột nhiên Nhược San thay đổi thái độ.

“Ây da~, Hoắc tổng, để tôi đút cho ngài nha,

Khổ thật đấy, đẹp trai to cao thế này mà sức khoẻ lại yếu ớt, ngoan há miệng ra nào.” Nhược San vội vã múc một ít canh đưa đến trước mặt Hoắc Tần Phong, giọng điệu vô cùng lả lơi, thương cảm.

Khiến cho mấy bàn khách xung quanh, đều quay sang nhìn Hoắc Tần Phong chăm chú.

“Cô...dẹp đi! Để đó tôi tự ăn.”

Nói rồi Hoắc Tần Phong giật lại chiếc muỗng trên tay Nhược San, miễn cưỡng nếm một ít canh: “Ừm..., mùi vị cũng tạm được.”

Loáng chốc, bát canh cá đã hết sạch.

Sau khi cả hai đã lấp đầy dạ dày, Nhược San mới nghiêm túc đưa chiếc điện thoại về phía Hoắc Tần Phong. Anh nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Uyển Đồng, hoá ra đây là lí do cô bị bọn họ truy đuổi hả?”

Nhược San gật đầu dứt khoát: “Hoắc Tần Phong, chuyện này tôi có lí do không thể ra mặt được. Nhưng với địa vị của anh thì khác, việc tống bọn chúng vào tù có lẽ sẽ dễ dàng, nên tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm chuyện đó có được không?”

Trầm ngâm một lúc, Hoắc Tần Phong lên tiếng: “Uyển Đồng, cô không nhờ thư ký của mình, mà lại tìm đến tôi. Điều đó chứng tỏ ngoài việc tin tưởng tôi ra, cô còn có bí mật muốn che giấu. Cô ngày càng khiến tôi tò mò rồi đấy, rốt cuộc điều gì đã làm Bạch Uyển Đồng biến thành một người hoàn hoàn khác như vậy.”

Nhược San bị nói trúng tim đen, phút chốc liền giật mình, ngây người nhìn vào Hoắc Tần Phong “Anh ta không nói ra, nhưng lại hoàn toàn biết rõ. Ăn canh cá vào có khác, thông minh lên hẳn.”

Hoắc Tần Phong bình thản mỉm cười, đánh tan sự suy tư của cô: “Chuyện này không thành vấn đề, tôi giúp cô giải quyết bọn họ. Nhưng tôi cũng có điều kiện trao đổi.”

Rất nhanh, Nhược San phóng ra tia cảnh giác “Biết ngay mà, đời nào anh ta lại dễ dàng đồng ý như vậy?”

“Điều kiện của anh là gì?” Cô hất hàm hỏi.

Hoắc Tần Phong thong thả tựa người vào sau ghế, đều đặn nói: “Cùng tôi về Hoắc gia một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.