“Không thể nào! Cô ta không thể chết được.”
May A như không tin lời kết luận của Long Phi, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Long Phi nắm chặt cánh tay, tỏ vẻ cương quyết nhấn mạnh: “May A, việc ngã về sau, khiến não bộ bị tổn thương và thường gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, cụ thể nhất là tử vong. Còn trong trường hợp này, tôi không thể bình luận gì thêm.”
Nhược San ở trong lòng Long Phi, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ban nãy Long Phi đột ngột xuất hiện, cô còn sợ sẽ bị anh phá đám, vì vốn dĩ cô chỉ muốn doạ May A một chút, nhưng bây giờ thì hay rồi, nhờ vào tinh thần đồng đội của Long Phi, mà báo hại làm cô phải nín thở chịu trận.
May A nghe xong sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay run rẩy đặt lên sàn nhà lạnh giá.
“Không phải tôi đâu! Thật sự không phải do tôi làm... là cô ta trượt chân ngã!”
Long Phi một mực đả kích.
“May A! Cô không nghĩ đến việc nơi này có camera sao? Có làm hay không, kiểm tra sẽ rõ.”
Đến lúc này, May A mới bật khóc trần tình:
“Thật sự tôi chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái! Nào ngờ cô ta trượt chân ngã vào cạnh bàn...thật sự tôi không cố ý đâu...tôi không muốn hại cô ấy mà!”
“Cô....”
Long Phi vừa cất lời, liền bị Nhược San đặt tay lên lưng nhéo khẽ một cái, mắt cô nhanh chóng hé mở rồi lại nhíu lại.
Long Phi “à” lên một tiếng, nhưng lại không phát thành âm thanh. Ngay sau đó, nghiêm túc nhìn May A đe dọa.
“May A! Cô biết mình đã phạm phải tội gì không? Dù là vô tình, nhưng cô đã gây ra chết người, với hành vi này có thể phạt tù từ 3-5 năm đấy.”
May A hoảng sợ, liên tục lắc đầu: “Không phải tôi cố ý mà! Thật sự tôi không cố ý đâu.”
“May A! Dù sao cô cũng là nhân tình của Hoắc tổng, ít nhiều ảnh hưởng đến danh tiếng ngài ấy. Bây giờ cô nghe tôi, trước tiên phải rời khỏi nơi này. Tôi sẽ giúp cô che giấu tội danh giết người, cô ngay sau đó phải lập tức đi khỏi thành phố, nếu được thì ra nước ngoài càng tốt.”
May A run đến mức hai chân trở nên cứng ngắc, luống cuống nói: “Thật... thật... sao? Nhưng...tôi...”
“Cô còn luyến tiếc gì nữa, nếu không mau, Hoắc tổng trở về, không ai cứu nỗi cô đâu. Nhanh lên!”
Thấy Long Phi lo lắng thúc giục, May A thần trí trở nên hoảng loạn, lắp bắp van xin:
“Vậy... vậy anh hãy giúp tôi, xin hãy giúp tôi!”
Vừa nói, May A vừa lau nước mắt, lồm cồm bò dậy, chưa kịp để Long Phi nói thêm câu nào liền ôm lấy túi xách rồi vội chạy mất.
Xác định May A đã rời khỏi biệt thự, Nhược San lúc này không nhịn thêm được nữa mà phá lên cười.
Long Phi lắc đầu thở dài một hơi, tâm trạng vẫn còn chưa hết căng thẳng: “Bạch tổng, chiêu này của cô quả thực doạ người. Tôi suýt chút nữa bị cô làm cho đứng tim.”
Nhược San dựa vào vai Long Phi ngồi dậy, đưa tay tháo băng keo từ sau gáy ra. Lúc này, bên tóc cô đã nhuộm đỏ màu thực phẩm, nhìn đúng là có chút kinh dị.
Chỉ thấy Long Phi về một mình, lại không thấy xe của Hoắc Tần Phong đâu, cô liền tò mò hỏi: “Hoắc Tần Phong, không về cùng anh sao?”
Long Phi vớ lấy mấy chiếc khăn trắng trong hộc tủ, giúp cô lau đi thứ màu trên sàn nhà, vui vẻ nói:
“Chiều này ngài ấy cùng đối tác dùng bữa, dặn tôi về thông báo với cô một tiếng. Bạch tổng, cô cứ ăn cơm rồi đi nghỉ sớm, đừng đợi ngài ấy!”
Ngay sau khi dọn dẹp xong, Nhược San có ý giữ Long Phi ở lại ăn cơm cùng mình, nhưng Long Phi không dám vượt phép, liền khéo léo tìm cách rời đi.
Nhược San tắm xong cũng đã hơn 7 giờ tối, nhìn mâm cơm đủ món mà háo hức ngồi vào. Nhưng phút chốc nhận ra chỉ có một mình, cảm giác muốn ăn cũng không còn nữa.
Cô lấy chút đồ ăn vặt, chạy ra ngoài phòng khách, vừa ngồi xem phim vừa nhấm nháp giết thời gian.
Đến 10 đêm, thì Hoắc Tần Phong mới trở về biệt thự. Vừa bước vào, đã trông thấy cảnh Nhược San cuộn mình nằm ngủ trên ghế sofa, cảm giác thật khiến người ta thấy đau lòng.
Hoắc Tần Phong cởi áo khác ngoài, nhẹ nhàng bước đến nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, cảm nhận da thịt ấm áp, mềm mịn qua lớp áo ngủ mỏng manh.
Thấy cô khẽ cựa người, Hoắc Tần Phong không biết có làm cô thức giấc hay không? Chỉ từ từ vùi khuôn mặt đỏ ửng vì hơi men, vào mái tóc thơm mùi Lavender của cô. Rồi thì thào bên tai với giọng day dứt, bi ai.
“Nếu em thức, thì đừng quay đầu lại, hãy để tôi ôm em một lát, chỉ một lát thôi!”
Không gian phút chốc trở nên im lặng, tĩnh mịch đến mức còn nghe rõ được nhịp đập của đối phương, một luồng ấm nóng phả ra sau gáy, mãnh liệt lan tỏa khắp thân thể Nhược San.
“Tôi biết trái tim em vẫn có tôi, nhưng tại sao lòng em lại nguội lạnh đến vậy. Ngày ấy ở trong viện, em từng nói trái tim mình đã rung động vì tôi, tôi luôn tin lời nói đó là thật lòng, bởi tôi biết, khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt của em chỉ có mình tôi.”
“Nhưng tôi không hiểu, chỉ sau một đêm em liền nhẫn tâm nói ra những lời cay nghiệt đó.”
“Có yêu hắn ta hay không trong lòng em hiểu rõ, chỉ là em lại vì hắn, mà luôn tìm cách đẩy tôi ra xa. Dường như tôi muốn bước vào thế giới của em bao nhiêu, thì em càng tàn nhẫn khép chặt mình lại bấy nhiêu. Chẳng lẽ, chỉ khi bên cạnh hắn ta, em mới có cảm giác an toàn hay sao?”
“Tôi... không thể cho em lòng tin được ư?”
Hoắc Tần Phong bất lực vùi sâu khuôn mặt vào mái tóc của cô, từng lời nói ra mang theo cả trái tim thương tổn.
Điều đó khiến chút ít kiên cường trong lòng Nhược San như vỡ vụn.
Cô im lặng nằm trong lòng anh, nước mắt lặng lẽ ướt đẫm lớp nhung mềm trên ghế. Cô cắn chặt môi, phải khó khăn lắm để không phát ra thành tiếng. Có phải trong lúc này, trái tim của anh cũng đau giống như cô, cũng tê dại đến tàn tâm. Anh dành cả tình yêu cho cô, chỉ mong cô chân thành đáp trả. Còn cô, lại nhẫn tâm đánh cắp nó, rồi trốn tránh như kẻ tội đồ dối trá.
“Tôi không phải không đợi được em, mà chỉ sợ không đợi được đến lúc trái tim em thay lòng. Tôi cho em thời gian, nhưng xin em, đừng lãng phí nó.”
Nhược San len lén đưa tay quệt đi nước mắt, một bên mũi cô ngạt không thở được. Nhưng cô không dám hít vào, chỉ sợ âm thanh sụt sùi đó sẽ bị Hoắc Tần Phong phát hiện ra. Chừng một phút sau, cô mới cố gắng mở lời.
“Tần Phong, em chỉ có câu này muốn hỏi anh.”
Đôi tay Hoắc Tần Phong khẽ run lên, rất nhanh anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, trầm ấm “ừm” một tiếng.
“Nếu như có một ngày, người mà anh yêu thương đem lòng phản bội anh, liệu anh sẽ đối với người đó như thế nào?”
Hoắc Tần Phong đột nhiên siết chặt thân thể bé nhỏ, mềm mại của cô vào trong lòng mình.
Anh nhắm chặt mắt, bờ mi khẽ lay động một nhịp. Sau vài giây, mới chầm chậm hỏi ngược lại cô.
“Vậy nếu đổi lại là em?”
Cô chua xót, hít cánh mũi đã cay xè, khóe mắt bỏng rát trào thêm một dòng đau đớn. Cảm giác chảy xuống cánh môi nóng bỏng, len vào khoé miệng cô mặn chát. Cổ họng Nhược San nghẹn ứ, cô cố phát ra từng từ tàn nhẫn. Truyện Kiếm Hiệp
“Không thể tha thứ!”
Hoắc Tần Phong khẽ mỉm cười hài lòng. Đáp lại cô ba từ:
“Tôi cũng vậy!”
Ba từ bóp nát trái tim cô, đau đến mức không thở nỗi, cô biết ba từ đó, chính là cái kết không thể nào khác giữa anh và cô.
Không ai có thể tha thứ cho người đã phản bội mình cả, anh và cô, đều không thể cao thượng đến như vậy.
Cô buông tay anh, không phải vì sợ làm tổn thương bản thân mình mà vì muốn trả lại cuộc đời bình yên cho anh. Cô sẽ mãi mãi đặt anh trong tim, mãi mãi không quên, cả đời này, cô từng yêu sâu sắc một người đàn ông.
Như vậy là đủ rồi, cô không hối tiếc, vì chí ít lúc này, anh vẫn yêu cô.