Nhược San ranh ma cười một cái, khiến tim Nguyệt Dực không khỏi trật nhịp. Rất nhanh anh hạ tay để cô đứng xuống, sau đó tiến tới nhặt túi xách và giày lên của cô lên, cất giọng khẩn trương: “Mau đi thôi!”
Nhược San đành lẽo đẽo theo sau Nguyệt Dực bước lên xe. Anh không hề hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì, cũng như không biểu lộ thêm bất cứ thái độ nào. Cuối cùng, cô đành thuận theo anh, im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài đường phố.
Được chừng một đoạn, bỗng dưng ánh mắt Nhược San đột ngột mở to đầy hoảng sợ. Phía bên kia đường, chính là Bách Tùng em trai của cô, còn có thêm bốn tên xăm trổ, dữ tợn khác đang vây lấy cậu. Bọn chúng cười đùa với nhau, chốc chốc còn đưa tay tát vào má của Bách Tùng với thái độ vô cùng thích thú. Biết có chuyện chẳng lành, cô quay sang nhìn Nguyệt Dực hét toáng lên: “Nguyệt Dực! Dừng xe! Mau dừng xe lại!”
“Có chuyện gì thế?” Nguyệt Dực vừa đánh lái vào vỉa hè, vừa liếc nhìn Nhược San hỏi.
Nhược San tháo dây an toàn với tâm trạng vô cùng hoảng loạn: “Đó là em trai tôi, nó đang bị đám người xấu xa kia vây đánh, tôi cần phải ra ngoài đó ngay bây giờ.”
Nhược San toan mở cửa xe lao ra ngoài, thì bị bàn tay rắn chắc của Nguyệt Dực chặn lại: “Không được! Cô tuyệt đối không thể ra ngoài đó, nếu không cẩn thận còn có thể khiến mọi chuyện bại lộ.”
“Nguyệt Dực, làm ơn, tôi không thể bỏ mặc Bách Tùng được...”
Cô cố gắng gỡ bàn tay Nguyệt Dực ra, lời nói van nài, thống thiết.
Nguyệt Dực càng siết chặt hơn, ánh mắt chứa đầy sự đe dọa: “Tôi nói là không được, cô nghe không hiểu hả? Nên nhớ cô bây giờ đang là Bạch Uyển Đồng không phải là Đường Nhược San, đừng tự ý hành động khi không có lệnh của tôi.”
Lúc này, đám người xăm trổ lục lọi khắp người Bách Tùng, sau khi lấy đi chút tiền ít ỏi trong ví của cậu, chúng liền vung tay đấm vào bụng, vào mặt cậu mấy cái.
“Bách Tùng....” Nhược San đau đớn kêu lên, sau đó cắn chặt môi, đem chút hy vọng cuối cùng đặt vào lòng Nguyệt Dực: “Nguyệt Dực tôi xin anh...cho tôi ra ngoài đó một chút thôi...”
Nhưng trái lại, trái tim Nguyệt Dực lại sắt đá hơn bao giờ hết, anh nhả từng từ đầy lạnh lùng: “Đừng vì những việc không đáng, mà làm hỏng chuyện của tôi.”
Đến lúc này Nhược San oà lên khóc như một đứa trẻ: “CMN Nguyệt Dực! Anh là đồ máu lạnh hả?”
Nhược San ngồi trong xe, tay thì bị Nguyệt Dực giữ chặt lấy, cô chẳng thể làm gì ngoài việc cảm thấy ấm ức mà gào lên. Bản thân cũng chẳng thể kiểm soát nổi ngôn từ của chính mình, cứ thế mà mắng chửi Nguyệt Dực. Nếu như không vì phân thận cô đang mang, nhất định cô sẽ liều mình xông ra đó, sống chết bọn chúng một phen.
Nguyệt Dực không phản ứng lại với lời của Nhược San, liền vội vàng khởi động xe chạy đi. Lúc ngang qua chỗ Bách Tùng, thì cũng là lúc đám người xăm trổ đó ném chiếc ví vào người cậu, rồi cũng hả hê rời đi.
Nhược San ngoái đầu nhìn về sau, mãi đến khi bóng dáng Bách Tùng đã khuất xa, cô mới vội vàng gạt đi dòng nước nước. Nhanh chóng rút điện thoại, rồi dùng chất giọng bình tĩnh gọi cho cậu.
“Bách Tùng! Là chị, Nhược San đây!”
Bách Tùng quệt đi vệt máu trên miệng, cúi xuống nhặt chiếc balo đeo lên vai, cố nén đi cơn đau đang quặn thắt mà hỏi lại Nhược San.
“Nhược San! Chị đang ở đâu thế hả? Chưa khi nào chị lại xa nhà lâu như thế này, có phải chị đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nhược San cố nén đi sự ấm ức, đột nhiên bật cười vui vẻ: “Chị thì có chuyện gì được, chẳng qua vì muốn kiếm tiền trả nợ, nên chị nhận lời đi làm xa. Tuy không được gần hai người, nhưng bù lại lương rất cao.”
Giọng Bách Tùng trở nên ngượng ngùng: “Nhược San…hay em nghỉ học, đi làm phụ chị nhé!”
Nhược San hoảng hốt nhổm người đứng phắt dậy, khiến đầu đập vào cả thành xe. Thấy cái liếc mắt của Nguyệt Dực, cô nhăn mặt khó chịu đưa tay xoa đầu, rồi từ từ ngồi xuống, cài lại dây an toàn.
“Không được! Em tuyệt đối không được nghỉ học. Bách Tùng có ai đó bắt nạt, hay đe doạ em có đúng không? Nếu có chuyện như vậy, em hãy báo cảnh sát nhé!”
“Chị lo xa quá rồi, không có chuyện đó đâu!”
Đến lúc này, cô mới nghiêm mặt, cảnh cáo: “Vậy nếu em không muốn thấy chị nữa, thì cứ nghỉ học thử xem.”
“Được rồi! Được rồi! Em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, chị mau quay trở về là được.”
Nói xong, Bách Tùng tắt máy, nắm chặt chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình trong tay, sau đó tập tễnh bước đi, bóng dáng đơn độc lặng lẽ hoà vào trong nắng chiều.
- ---------------
“Bạch Uyển Đồng Gggg”
Hoắc Tần Phong trở về biệt thự của mình, đứng trước cảnh tượng phòng khách sang trọng bị biến thành bãi rác với đầy rẫy những đồ hộp, vỏ lon, túi bóng cùng hàng chục thứ linh tinh kinh tởm khác, liền giận dữ hét toáng lên trong điện thoại: “Long Phiiiiii! Đến đây mau lên!”
30 phút sau, Hoắc Tần Phong với bộ mặt lạnh lẽo như thần chết ngồi trên ghế sofa. Xung quanh là hàng chục người làm đang lau chùi, khử khuẩn khắp biệt thự. Hoắc Tần Phong nghiến chặt răng đầy căm hận “Mang cô ta về đây đúng là một sai lầm mà, nếu như không vì nghe theo lời của Long Phi, thì mình đã đem cô ta quẳng vào một cái nhà kho nào đó rồi”
“Long Phi.”
“Có tôi thưa ngài.”
“Mau chuẩn bị xe, chúng ta đi tìm Bạch Uyển Đồng.”
Long Phi vội vã co cẳng phóng ra ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng: “Trước kia Hoắc tổng đi trốn, thì tiểu thư đi tìm. Bây giờ Hoắc tổng đi tìm, thì tiểu thư lại bỏ trốn. Hoắc tổng, rốt cuộc thì ngày này của người cũng đã đến”
Nhược San sau khi cùng Nguyệt Dực trở về căn hộ, thì mau chóng bước vào trong phòng tắm. Lát sau, cô trở ra với chiếc áo phông trắng, cùng quần bò dài, bên ngoài còn khoác thêm áo sơ mi. Mái tóc được Nhược San cột lên cao, kết hợp cùng mũ lưỡi trai và giày thể thao năng động.
Đúng 8 giờ tối, đoán chừng thời gian này Nguyệt Dực đang tắm, nên Nhược San nhanh chóng di chuyển ra phía ngoài cầu thang máy, sau khi xuống bên dưới toà nhà, cô lên một chiếc taxi, rồi vội vã tiến đến địa điểm mà chiều nay cô đã gặp Bách Tùng.
Cô thực sự không muốn giấu Nguyệt Dực làm ra những chuyện lén lút như thế này. Nhưng Bách Tùng là đứa em trai duy nhất của cô, nếu như không tìm hiểu rõ mọi chuyện, cô không thể nào mà an tâm được.
Không ngoài dự đoán của Nhược San, sau một hồi thang lang tìm kiếm, cuối cùng cô đã trông thấy những kẻ xăm trổ đã tấn công Bách Tùng.
Nhược San nép mình vào bên góc tường, lặng lẽ quan sát bọn chúng. Chừng lát sau, chúng châm thuốc hút, rồi cùng nhau bước vào một quán bar.
Nhược San căng thẳng hít một hơi, chầm chậm bước theo sau. Không gian bên trong lúc này vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Tiếng nhạc inh ỏi như muốn dập tung màng nhĩ của Nhược San, cô cẩn thận tiến đến quầy bar, đảo mắt quan sát mọi hành động của bọn chúng.
Đám người xăm trổ đó bước lại nhập bọn với 4,5 gã khác. Chúng vui vẻ chào hỏi nhau, sau đó ngồi vây xung quanh chiếc bàn lớn. Một tên có mái tóc màu đỏ, được đám người đi cùng gọi là Chiêu Tử, nhổm người dậy ghé sát vào tai một gã mặc áo vest ngồi ngay bên cạnh.
Nhược San nhíu mắt chăm chú nhìn vào gã đó, rất nhanh cô phát hiện ra hắn chính là Vương Hạo, kẻ đã hạ thuốc cô ở Skybar. Còn chưa hết bất ngờ, thì ngay lập tức, Chiêu Tử vội vàng rút trong túi ra vài bịch thuốc, với một màu hồng đậm đặc trưng, giao cho đàn em của Vương Hạo. Nhìn qua đủ biết, thứ chúng đang giao dịch chính là loại thuốc phiện “hồng phiến“.
Tim Nhược San nhảy cẫng lên, đè xuống nỗi sợ trong lòng, cô vội vàng chớp cơ hội, cẩn thận đưa chiếc điện thoại ra chụp lại.
Đúng lúc này, Vương Hạo nâng cốc rượu lên uống, vô tình nhờ vào ánh đèn neon mà phát hiện ra chiếc điện thoại của Nhược San, đang chĩa về hướng bọn chúng.
Ngay lập tức, gã điên cuồng hét lên:
“Mẹ kiếp! Có người đang chụp ảnh.”
Nhược San giật mình rụt chiếc điện thoại vào trong, hoảng sợ cắn chặt môi.
“Chết tiệt! Mình bị lộ rồi!”