Bảo Bối Em Là Ai

Chương 42: Chương 42: Phát cẩu lương sai đối tượng




May A mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, khéo léo khoe trọn bộ ngực căng tròn, quyến rũ. Mái tóc xoăn không có gì nổi bật, nhưng lại khá ấn tượng với khuôn mặt lai tây xinh đẹp. Cô ta nũng nịu cầm lấy tay Hoắc Tần Phong, đưa qua đưa lại hờn dỗi.

“Hoắc tổng! Ngài tại sao lại bỏ mặc em lâu như vậy, không phải nói em là tình nhân của ngài đó sao?”

Hoắc Tần Phong chỉ muốn gạt tay May A ra, nhưng vì còn có Nhược San ở đây, nên đành dịu dàng đáp lại: “May A ngoan! Lên phòng đợi tôi.”

May A mừng rỡ, ngón tay khẽ di chuyển lên vùng ngực săn chắc của Hoắc Tần Phong, kèm theo thái độ buông lơi: “Ngài đó! Phải nhanh lên chút nha, đêm nay phải cưng chiều em cả đêm mới đủ đó.”

Nhược San mệt mỏi đến độ chỉ muốn gục ngay tại chỗ mà nằm ngủ, cơ hồ không còn chút hứng thú nào mà để tâm đến hai người họ.

Cô không cần giữ ý, mà ngáp dài một cái, hai mắt díu lại lờ đờ hỏi: “Hoắc Tần Phong, tôi ngủ ở đâu?”

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn cho cô một phòng tốt, nhưng vì kiểu hời hợt, không chút giận dỗi này nên Hoắc Tần Phong khó chịu đáp: “Cô ngủ tạm phòng khách đi!”

May A nhìn kỹ Nhược San thêm một chút, nhận ra nhan sắc của cô không phải dạng tầm thường, liền nâng cao cảnh giác. Cô ta nắm nhẹ ống tay áo Hoắc Tần Phong, tò mò hỏi: “Hoắc tổng, cô ta là ai vậy? Sẽ ở cùng chúng ta sao?”

“Cùng chúng ta?” Long Phi nghe xong mà nhột cả người, vốn dĩ sau lần tuyên bố May A là tình nhân bao nuôi, thì Hoắc tổng đã chẳng màng nhìn đến cô ta nữa rồi. Vậy mà hôm nào cô ta cũng kiên nhẫn đứng chờ Hoắc tổng bên ngoài biệt thự, cho đến hôm nay mới được Hoắc tổng cho phép bước chân vào bên trong, vậy mà dám ranh ma nói ra lời gây hiểu nhầm như vậy. Chắc chắn, Hoắc tổng sẽ tống cổ cô ta đi sớm thôi.

Trái với suy nghĩ trong sáng của Long Phi, Hoắc Tần Phong cầm lấy bàn tay đang càn quấy của May A, nhẹ giọng nói: “Cô ta sẽ ở đây cùng tôi. May A từng trãi hơn, nhớ giúp tôi dạy dỗ cô ta nhé!”

Hai mắt May A sáng rực lên, dù rằng cô không thích việc anh sủng thêm người phụ nữ khác, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Hoắc Tần Phong, được ra vào tòa biệt thự trị giá hàng chục triệu USD, đã là giấc mơ quá đỗi xa vời với cô rồi. Cô tin với sắc đẹp và khả năng quyến rũ đàn ông của mình, thì cô gái kia e không phải là đối thủ.

Nhược San không nói không rằng, lách qua hai người họ, tiến đến ghế sofa. Hoắc Tần Phong hoảng hốt tiến lên một bước, cổ họng vừa phát ra một từ “tắm” thì đã thấy Nhược San buông mình nằm dài trên ghế.

Zzzzzz...

Đôi mắt Nhược San nhanh chóng nhắm nghiền lại, cô thở dài từng hơi, còn phát ra âm thanh với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Một lát sau, Hoắc Tần Phong mới nhẹ nhàng bế cô vào phòng, ra lệnh cho Long Phi đưa May A về.

Đêm đó, Hoắc Tần Phong không tài nào ngủ được, anh ra ngoài ban công hút hết một bao thuốc. Đến khi nhìn thấy một đống đầu lọc dưới chân, mới biết bản thân không thể nào dứt ra được.

Vài ngày sau đó, Hoắc Tần Phong cùng Long Phi đột ngột biến mất, Nhược San cũng chỉ quanh quẩn ở trong biệt thự, thỉnh thoảng còn phụ cô giúp việc nấu ăn, xong xuôi thì lên phòng, tránh va chạm với May A.

Chiều này Hoắc Tần Phong không đến AJP, anh ta ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, nhàn hạ lướt điện thoại chơi.

Nhược San lúc này đang mò mẫm dưới bếp tìm chút gì đó bỏ bụng. Mấy ngày nay cô ăn uống không thấy ngon miệng, dạ dày lại có chút khó chịu. Nhịn mãi cũng không xong, nên đành xuống bếp tìm gói mì ăn tạm.

Vừa nhấc được nồi lên bếp, đã nghe thấy giọng của May A lảnh lót ở bên ngoài. Chừng một phút sau, thì Hoắc Tần Phong liền gọi cô ra.

Nhược San vừa bước đến phòng khách, đã trông thấy cảnh May A cong mông ngồi lên đùi của Hoắc Tần Phong, bàn tay qua lại mơn trớn.

“Ngồi ở đó đi!”

Hoắc Tần Phong hất hàm, ý muốn cô ngồi ở chiếc ghế đơn ngay gần anh. Biết phim phát sóng là để dành cho cô xem, Nhược San không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng làm theo lời anh.

Ngay khi cô vừa ngồi xuống, Hoắc Tần Phong đã phấn kích yêu cầu May A cởi đồ. Cả hai người phụ nữ thoáng chốc đều ngỡ ngàng. Nhưng May A rất nhanh, liền vui vẻ đưa tay cởi phăng đi chiếc áo kiểu của mình, phía trên chỉ còn lại chiếc áo lót màu đỏ vô cùng sexy.

Hoắc Tần Phong thoải mái ngả người về sau ghế, nhếch miệng mỉm cười hài lòng: “May A, Cởi nốt đi!”

Đến lúc này, Nhược San liền lẩm bẩm chửi thề vài câu trong miệng. Thấy dáng vẻ khó coi của Nhược San, Hoắc Tần Phong càng thêm phần thích thú trêu chọc: “May A, nhớ biểu diễn kỹ năng cho cô ta xem nhé! Cô ta, ngay cả hôn cũng không biết đâu.”

May A lúc này cởi nốt chiếc áo ngực ném sang bên cạnh. Đưa hai tay xoa nắn lấy bầu ngực của mình với dáng vẻ dâm đãng. Ngay khi Hoắc Tần Phong vừa chạm tay lên eo May A, cô ta đã vội vàng phát ra âm thanh đầy ám muội.

Đúng lúc này, Nhược San chợt giật mình đứng phắt dậy, với dáng vẻ vô cùng lo lắng “Thôi chết rồi! Nồi mì của mình.”

Thấy hành động và biểu cảm của Nhược San như vậy, thì Hoắc Tần Phong liền lấy làm thích thú. Hắn chỉ mới đưa tay chạm vào người phụ nữ khác, mà cô đã trở nên bấn loạn như vậy. Lẽ nào, như lời tên Nguyệt Dực kia nói, cô thật sự vẫn còn yêu hắn?

“Ưm..m...Hoắc tổng...ở đây! Hãy chạm vào đây...”

May A liên tục dùng những âm thanh câu dẫn mời gọi. Đứng trước bữa tiệc thịnh soạn như này, cô ta tin chắc không gã đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Nhược San có chút tức giận xen lẫn sự đau lòng, nhưng hơn cả, cô vẫn lo cho số phận của nồi mì hơn. Bọn họ, định bắt cô chứng kiến đến bao giờ đây?

May A mạnh bạo nhích cặp đào lại gần Hoắc Tần Phong hơn, bàn tay chủ động lân la xoa nắn lên cơ ngực của anh. Cánh môi đỏ cong lên, phát ra lời mật ngọt: “Hoắc tổng... xem này, trái tim của ngài đang đập liên hồi...có phải... ngài đang rất muốn em không?”

Nhìn cảnh phía trước trông đã thật chướng mắt, lại vì sợ cháy mất cái nồi trên bếp, nên Nhược San mạnh dạn tiến về phía Hoắc Tần Phong, giúp bọn họ đẩy nhanh quá trình hơn một chút.

Hoắc Tần Phong còn chưa kịp phản ứng, thì Nhược San đã thô bạo cầm lấy tay của May A, đem nó đặt xuống bên dưới vật nhạy cảm của hắn, nhếch miệng nói: “Cô gái, tim của Hoắc tổng nằm ở dưới đây, không phải ở trên đó!”

Nói xong, cô nhanh chóng quay người chạy vào trong nhà bếp, để lại phía sau là tiếng la mắng giận dữ của Hoắc Tần Phong. Muốn chọc tức cô, cuối cùng lại bị cô chọc lại. Vài giây sau, anh không nhịn được mà nhìn May A giận dữ quát: “Mau mặc đồ vào và rời khỏi đây đi!”

“Hoắc tổng...tại sao...” May A rời khỏi người Hoắc Tần Phong ấm ức hỏi.

“Tôi nói cô nghe không hiểu hả? Đừng để tôi nhắc lại.”

May A sợ hãi không dám nói thêm điều gì nữa, gương mặt liền uỷ khuất có chút tức giận “Trước nay chưa có người đàn ông nào thoát khỏi sự quyến rũ của ta, vậy mà Hoắc tổng đó dường như chỉ để tâm đến con nhỏ đáng ghét kia. Nhưng dù thế nào, ta nhất định cũng không buông tay con mồi béo bở này đâu”

May A cúi người nhặt áo lên, nhưng ngó trước ngó sau, cũng không hề thấy áo ngực của mình nằm ở đâu? “Rõ ràng ban nãy, mình ném nó ở trên ghế mà, sao giờ lại không thấy nữa“. Đột nhiên, cô nhớ đến cái nắm tay của Nhược San, liền tức tốc mặc vội chiếc áo ngoài, rồi lao nhanh vào trong bếp.

“Aaaaaaaaaaaa”

Tiếng thét chói tai của May A vang lên, khiến Hoắc Tần Phong ở bên ngoài phòng khách cũng hoảng hốt lao vào.

Trong mắt anh lúc này, là cảnh Nhược San thong thả ngồi trên ghế với bát mì còn bốc khói nghi ngút. Đứng trước cô, là May A trên tay đang cầm chiếc áo ngực bị cắt làm đôi.

“Oh..my...good...tại sao... cô...cô có thể làm thế với chiếc áo của tôi?”

Nhược San nhanh chóng ngẩng đầu nhìn May A vui vẻ giải thích:

“À! Cái này sao? Ban nãy tôi thấy cô quăng đi, nên tiện tay nhặt vào làm lót bắc nồi, công nhận tiện lắm!”

“Cô...cô....Hoắc tổng, ngài phải đòi lại công bằng cho em.” May A ấm ức chỉ tay vào mặt Nhược San, rồi chạy đến bên cạnh Hoắc Tần Phong õng ẹo.

Hoắc Tần Phong khẽ nhếch miệng cười. Rất nhanh, liền bày ra dáng vẻ lạnh lùng.

“Được rồi! Cô mau về đi! Mấy hôm trước tôi còn e ngại bà dì của cô ấy. Nhưng hôm nay, tôi thay cô dạy dỗ cô ta một trận.”

Đột nhiên, sống lưng Nhược San như có luồng điện cao thế phóng qua, toàn thân trở nên cứng ngắc, cô còn không dám nhai nốt số mì trong miệng, chậm dãi buông đũa xuống, đưa tay ôm bụng với dáng vẻ đau đớn: “Xin lỗi đã làm mất hứng của hai người.”

Nói xong cô co cẳng chạy vào phòng, khoá trái cửa.

Hoắc Tần Phong không biết từ lúc nào đã nhìn theo bóng cô, rồi bất giác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.