Tờ chi phiếu tuột khỏi tay Nhược San rơi xuống sàn, cô vội vàng nhặt lấy đem dúi vào tay Nguyệt Dực “Xin lỗi, tôi không phải là loại phụ nữ như thế.”
“Nhược San, cô nghĩ tôi mua cô làm chuyện đó sao?”
“Vậy không lẽ anh mua tôi về trưng bày?”
“Nếu đúng như thế, thì cô có đồng ý không?”
“Anh này, là tôi đang ví dụ như thế.”
“Nhưng ý của tôi chính là như thế!”
Nhược San có vẻ đã khó chịu với cách nói của Nguyệt Dực, đôi mày cau lại nhìn anh:
“Nguyệt Dực, anh đang đùa tôi hả? Không phải có tiền là muốn nói thế nào cũng được đâu. Còn nữa, tôi không hiểu vì sao anh lại biết tên tôi, lại còn theo tôi đến tận đây kiếm chuyện, nhưng hiện tại tôi đang rất bận, xin mời anh đi cho.”
Nguyệt Dực khẽ day nhẹ tấm tri phiếu, vẫn dùng ngữ âm đó nói chuyện cùng cô:
“Nhược San, tôi biết hiện tại mẹ cô đang trong tình trạng nguy hiểm, muốn phẫu thuật phải cần đến một số tiền lớn, và con số đó vượt quá khả năng chi trả của chị em cô. Nếu tôi nói muốn dùng 1 triệu NDT để giúp cô, liệu cô có đồng ý hay không?”
“Anh điều tra tôi?”
Trong mắt Nhược San bỗng phảng phất sự lo lắng, sợ hãi. Người đàn ông này, lúc đầu còn chút ấn tượng mà coi trọng, sao bây giờ lại thấy ngoài vẻ đẹp trai ấy, là cả một nội tâm mưu mô thế này.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
“Tôi cần phải làm thế.” Nguyệt Dực bình tĩnh trả lời.
Cô không chút kiêng dè, nhìn thẳng vào anh:
“Để làm gì? Tôi chỉ là một cô gái tầm thường, mà anh vừa gặp cách đây mấy tiếng trước, lại còn bị người khác đổ cho là loại phụ nữ không đứng đắn. Nếu anh có âm mưu gì, thì tôi xin nói thẳng cho anh biết, tôi chẳng có gì để anh xơ múi cả đâu?”
Nghe Nhược San nói, Nguyệt Dực chợt nhếch khóe miệng mỉm cười. Khiến cho Nhược San không giấu nổi bản năng mê trai, chiếc lưỡi nhỏ mất tự chủ mà liếm môi một cái.
“Bởi vì cô rất đặc biệt.”
Cô có nghe nhầm không, người đàn ông đó vừa khen cô “trên người mình có cái quái gì đặc biệt đâu, không phải đầu óc anh ta có vấn đề đấy chứ?”
Nguyệt Dực thấy biểu hiện trên mặt Nhược San liền cau mày một cái, từ từ đưa phong bì màu trắng đến trước mặt cô.
“Tôi muốn cô xem thứ này, sau đó quyết định hay không tuỳ vào cô, nên nhớ cơ hội chỉ có một lần duy nhất.”
Được rồi, nếu anh ta mất công chuẩn bị như vậy, thì cô sẽ xem cho anh ta vừa lòng.
Nhược San không nhanh không chậm, bình tĩnh lấy ra những thứ bên trong. Có vài bức ảnh của một người phụ nữ, lướt qua thì thấy vô cùng xinh đẹp, thời thượng. Đang định lên tiếng thắc mắc với Nguyệt Dực, thì ánh mắt cô chợt dừng lại trên khuôn mặt của của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ này, có khuôn mặt rất giống cô. Tuy mái tóc dài hơn, ánh mắt còn sắc bén hơn, nụ cười càng khác biệt, đến khí chất cũng hoàn toàn đối lập nhau, nhưng mơ hồ lại giống cô đến chân thực.
“Người này là ai? Tại sao cô ấy lại có khuôn mặt giống tôi thế này? Không lẽ là chị em song sinh sao? Hay tôi chính là tiểu thư nhà giàu, bị bắt cóc rồi thất lạc cho đến bây giờ? Là như phải không?”
Nhược San sổ ra một tràng dài, khiến Nguyệt Dực có đôi chút choáng ngợp “cô gái này, đầu óc quả thật nhanh đến mức đáng sợ“.
Nguyệt Dực nhíu mày trả lời:
“Nhược San, ban đầu tôi cũng mạnh bạo có suy nghĩ giống cô, nhưng thật sự thì cô và người này lại không hề có quan hệ huyết thống gì. Cô ấy là Bạch Uyển Đồng, hơn cô 3 tuổi, là người thừa kế chính thức của nhà họ Bạch. Hiện tại đang giữ chức vụ giám đốc của tập toàn thương mại Bạch Lâm.”
Nhược San “ừm” một tiếng, biểu hiện có chút hững hờ: “Hoá ra lại là loại tình huống cẩu huyết này, một khuôn mặt mà hai sống phận. Vậy tiếp theo anh muốn “mua” tôi làm gì?”
Ánh mắt đen láy của Nguyệt Dực gợn một luồng sóng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào căn phòng cấp cứu ngay phía trước:
“Tôi muốn cô thay thế Bạch Uyển Đồng.”
Khiến Nhược San cũng hướng theo ánh nhìn của anh:
“Anh này, anh bớt tỏ ra nguy hiểm được không, mỗi lời anh nói làm tôi thấy lo lắng quá. Anh cứ nói luôn ý định của mình ra đi, được hay không thì tôi sẽ chốt. Nhưng trước tiên, nếu như liên quan đến chuyện phạm pháp, đại loại như mạo danh người khác chiếm đoạt tài sản, hay giết người thì tôi tuyệt đối không làm đâu.”
Nguyệt Dực bất lực đưa tay lên vuốt qua sống mũi cao của mình, tâm trạng phút chốc trở nên hoảng loạn. Quyết định bây giờ của anh có phải là sai lầm không đây, liệu cô gái này có thể trở thành một Bạch Uyển Đồng thứ hai được hay không?
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó.”
“Vậy lẽ nào Bạch Uyển Đồng lại để tôi biến thành cô ta?”
Nguyệt Dực gượng cười: “Tôi không biết liệu cô ấy có muốn hay không? Dù sao chuyện này, cô ấy cũng không thể quyết định được nữa.”
“Anh nói thế là có ý gì? Lẽ nào cô ấy không biết việc mà anh đang làm?”
Nguyệt Dực cầm chặt tờ chi phiếu, đột ngột đứng dậy.
“Nhược San, tôi đưa cô đi gặp Bạch Uyển Đồng.”
- ---------------
Nhược San lẽo đẽo theo sau Nguyệt Dực đến phòng hồi sức cách đó không xa, Nguyệt Dực khẽ mở cửa cho cô bước vào, sau đó ra hiệu cho người y tá bên trong tạm thời rời đi.
Trước mắt cô lúc này, là một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Trên đầu và hai tay đều quấn băng kín mít, khuôn mặt còn có đôi chỗ trầy xát. Cô ta đeo một máy thở lớn trước miệng, nên khó nhìn ra gương mặt đó trông như thế nào.
“Người này không lẽ là Bạch Uyển Đồng?” Nhược San nghi hoặc hỏi.
Nguyệt Dực nhìn vào người nằm trên giường với ánh mắt đau lòng, sau đó khẽ gật đầu xác nhận.
Nhược San hoảng hốt vội vã chạy đến gần Bạch Uyển Đồng, không thể tin được người vốn có gương mặt giống cô, vị tiểu thư cao cao tại thượng, lại đang ở trong hoàn cảnh như thế này sao?
“Tại sao cô ấy lại thành ra thế này?”
Nguyệt Dực tiến đến, đứng ngay phía sau lưng Nhược San, bóng dáng cao lớn toát ra sự lạnh lẽo, âm u, mỗi từ nói ra đều là cố tình nhấn mạnh cho cô nghe: “Nếu như tôi, không vì ở lại giúp cô thoát khỏi tên đó. Thì chắc chắn, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”
Nhược San nắm chặt lấy hai bàn tay, cảm giác ánh được mắt căm giận đang đặt ngay trên người mình, thoáng chốc khiến cơ thể Nhược San run lên, cô lắp bắp từng từ rời rạc:
“Xin...xin lỗi...,tôi là vì bất đắc dĩ...”
Nguyệt Dực thở dài lên tiếng:
“Thôi bỏ đi, dù sao chuyện đã xảy ra, tôi cũng không thể nào đổ lỗi cho cô được. Nếu cô ấy không gặp chuyện thì đổi lại sẽ là cô, muốn tránh cũng không được.”
“Vậy anh muốn tôi sẽ làm gì?” Nhược San cố gắng ổn định nhịp thở.
“Hiện tại, Bạch Uyển Đồng vừa về nước để tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc. Nếu để lộ chuyện cô ấy bị tai nạn ra ngoài, sẽ khiến giá cổ phiếu của Bạch Lâm bị rớt giá. Không những thế, sẽ khiến những kẻ đối đầu với Uyển Đồng có cơ hội lật đổ cô ấy. Cuộc chiến tranh giành quyền lực trong Bạch gia, nhất định sẽ bùng nổ”
Nhược San nuốt “ực” một cái, khó khăn nói: Vậy là anh muốn tôi đóng giả Bạch Uyển Đồng, để che mắt tất cả mọi người?”
“Thời gian tối đa 3 năm, nếu như Bạch Uyển Đồng sớm tỉnh lại thì cô sẽ rút lui sớm. Còn không, cô phải làm tròn bổn phận của mình trong suốt thời gian đó. Có nghĩa khi cô đồng ý, thì Đường Nhược San sẽ phải biến mất trong vòng 3 năm”
Bóng dáng lạnh lẽo phía trước, tựa như sóng lớn đáng sợ, mà Nhược San thì không khác gì một con cá bé nhỏ.
“Nhược San, với 1 triệu NDT, không những mẹ cô được cứu sống, mà quãng đời sau này cũng không còn vất vả nữa. Lúc này, cô chỉ có duy nhất một sự lựa chọn mà thôi.”
Đúng vậy, chú cá bé nhỏ này đã mắc vào lưới, làm gì còn lựa chọn nào khác.
Nhược San quay đầu nhìn lên Nguyệt Dực, ánh mắt nâu trong sáng của cô tràn đầy sự quyết đoán:
“Được! Tôi đồng ý trở thành Bạch Uyển Đồng.”