Hai giờ sáng. Trừng mắt nhìn cô gái đang
ngồi xổm không biết đang làm cái gì trên màn hình, anh gắt gao nhíu mày
lại. Máy chiếu ban đêm giúp anh nhìn được hình ảnh của cô nhưng không
cách nào thấy rõ cô đang làm cái gì. Nơi này ngày đêm chênh lệch nhiệt
độ rất lớn, tuy rằng ban ngày rất nóng nhưng trời tối độ ấm bên ngoài
ngay lập tức tuột mạnh. Anh cứ nghĩ rằng đợi cho nhiệt độ không khí giảm xuống, cô chịu không nổi sẽ đi. Không nghĩ tới việc cô lại ngoan cố lấy áo khoác từ trong túi xách mặc vào, tiếp tục cúi đầu làm việc của cô.
Trong một lúc, anh hoài nghi chính mình đã hiểu lầm nhưng khi anh đi tìm dưới sàn, trên giường, thậm chí là ôm hai con heo sinh đôi ngủ như chết trên giường lên để tìm kiếm cũng không thấy ví tiền hình con thỏ như cô đã nói. Nhìn cô gái lạnh đến run rẩy, hắt xì liên tục, anh nheo mắt
lại. Cô gái này không phải ngu ngốc thì chính là có nghị lực phi thường. Những cô gái trước cho dù có dùng kế cũng không giống như cô dùng khổ
nhục kế ngược đãi chính mình. Các cô bình thường đều sai người đến đón
hoặc tìm khách sạn ấm áp mà ở. Cô nhìn không giống như người có mưu kế
nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Dù sao Bart gia cũng là
một trong những gia đình giàu có bậc nhất nước Mỹ, anh cũng là một trong những tỉ phú đối rất nhiều người mà nói đó cũng là một nguyên nhân để
tìm đến.
Đêm đã khuya, anh tắt tivi, thu dọn mọi
thứ rồi lên giường nằm. Bên ngoài xe truyền đến tiếng côn trùng kêu
vang, không bao lâu, Tyre liền lui đến bên người anh rồi nhanh như chớp
Knight cũng lăn lại. Anh kéo hai đứa con yêu quý vào lồng ngực nhắm mắt
ngủ. Đồng hồ báo thức tí tách vang đều kèm theo tiếng gáy rất nhỏ của
Tyre cùng lúc đó nước miếng của Knight chảy trên ngực anh.
Một giờ đi qua, anh có chút căm tức ngồi
dậy. Đáng chết, anh cả một ngày chạy xe, rõ ràng mệt chết khiếp nhưng
trong đầu vẫn hiện lên cô gái nhỏ kia ngồi lui ở bãi đỗ xe vừa hắt xì
liên tục. Đưa tay vò tóc, anh phun ra một chút hờn dỗi rồi đứng lên, đi
đến phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cô ngủ, cả người bọc áo khoác
lớn cuộn mình ở trên ghế bãi đỗ xe, rất giống kẻ lang thang, chỉ còn
thiếu vài tờ báo trùm lên người. Nhíu đôi mày rậm, anh trừng mắt nhìn
bóng dáng nho nhỏ, sau một lúc lâu, mới xoay người đi trở về phía sau,
từ trong ngăn tủ cầm lấy một tấm chăn thêm một cái áo khoác, sau đó
xuống xe đi về phía cô.
Khi xuống xe khi, anh vốn đang có chút
chần chờ, sợ cô gái kia nhìn thấy anh sẽ lại dây dưa không ngớt nhưng cô nằm co ro trên ghế thật sự ngủ rất say. Thậm chí, anh khoát cho cô tấm
chăn cô cũng không tỉnh giấc. Ban đêm độ ấm rất thấp, cái mũi nho nhõ
của cô do lạnh là đỏ ửng cả lên. Lúc cô ngủ thoạt nhìn càng giống như
trẻ con, anh hoài nghi cô có biết mình đang làm cái gì không. Có lẽ ngày mai anh nên gọi điện thoại về báo cho Chad, phái người thông báo người
nhà cô đến rước cô về.
(Di Di: xem ra anh cũng có chút tính người Alex à :”> Em thích anh rồi nha!)
Trời đã sáng. Luồn sáng đầu tiên xoẹt qua phía chân trời. Ánh sáng chói mắt làm cô nhíu mày, nghiêng người ngã nhào xuống đất.
_ Ui da!
Cô đau đến mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bãi
cỏ của bãi đỗ xe. Phía trước có một thân cây khá cao. Trên cây nở ra
những nụ hoa màu trắng. Hoa nhỏ đón gió lay động, thoạt nhìn trông rất
hào hứng. Mờ mịt ngồi dậy, Oa Oa đưa tay che khuất ánh mặt trời chói mắt sau đó mới phát hiện trên người mình có một cái chăn. Cô có chút nghi
hoặc nhìn nó, sau đó quay đầu nhìn bốn phía. Trong bãi đỗ xe đã có vài
xe rời đi, người thì sửa sang lại cái bàn, người khác thì lau cửa sổ
thủy tinh, có một đôi vợ chồng uống cà phê, còn vài đứa nhỏ ở ăn
sandwich nhưng không ai nhìn về phía cô.
_ Không biết là ai cho cô?
Những người đó đều đang làm chuyện của
mình, không có ai thoạt nhìn như là lấy chăn đưa cho cô, tầm mắt của cô
nhanh chóng nhìn về phía xe của tên đầu heo kia, nhíu mày.
_ Mặc kệ là ai, tuyệt đối sẽ không là anh ta, hừ!
Vừa nghĩ đến tên kia, cô liền tức giận.
Lòng tràn đầy khó chịu đứng lên xếp chăn lại. Cô vừa cảm tạ người tốt,
vừa mắng cái tên nhà giàu không có lương tâm kia. Đi qua toilet phía sau rửa mặt chải đầu, cô lấy từ trong túi xách ra thành phẩm mình đã làm cả đêm hôm qua tìm tìm một nơi dọn ra bán. Hy vọng có thể đủ tiền để gọi
một cuộc điện thoại cho chú, hoặc ít nhất là kiếm cơm cho đầy bụng.
Người đến người đi, có người đi qua nhưng không ai dừng lại xem. Ý, có người đi đến. Oa nhi hai mắt sáng ngời, nở nụ cười sáng chói tiếp đón.
_ Hả, tại sao lại chạy?
Đáng giận, chẳng phải cô cười rất đáng
yêu sao?? Người kia có cần trốn nhanh đến thế không? Ai…… mặt trời càng
lúc càng to, nhiệt độ càng lúc càng nóng. Không xong rồi, da bị cháy
nắng hết. Tối qua vì tức giận nên quên thoa kem bảo dưỡng. Nhàm chán
nhìn đôi tay có chút nức nẻ, cô có buồn rầu. Con người chỉ cần qua hai
mươi là đã bắt đầu thấy già. Quên đi, dù sao cũng không có khách, thoa
kem dưỡng trước đã. Lục tìm trong túi xách hết một lúc, lấy ra cái gương nhỏ cùng kem dưỡng, đột nhiên có tiếng người nói.
_ Em gái, cái này có bán không?
_ Em gái? Kêu cô sao?
Cô dừng lại, ngẩng đầu, bởi vì dùng sức
hơi quá suýt chút nữa là trẹo cổ. Ngồi phía trước là một cô khá lớn tuổi hòa nhã, dễ nhìn thoạt nhìn năm mươi mấy tuổi cầm trong tay con dấu cô
cặm cụi làm cả đêm.
_ Đúng đúng đúng, cái này bán.
Miệng cô hé ra, nhanh chóng gật đầu, cố gắng mỉm cười rạng rỡ.
_ Một cái bao nhiêu?
_ Cái nhỏ hai đô, cái lớn ba đô.
Oa Oa nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ.
_ Cái này đều do em tự tay làm. Ở ngoài không có bán đâu.
_ Chính em làm sao?
_ Đúng! Làm ơn mua giúp em một cái đi!
_ Có chim cú mèo không?
_ Chim cú mèo?
Cô ngây người một chút, sau đó rất nhanh lục tìm trong túi xách.
_ Chị chờ một chút… hình như… Có rồi đây!
Cô vui mừng lấy khắc dấu hình chim cú ra cho khách.
_ Ây, cái này cũ rồi!
Vị khách hơi nhíu mày.
_ Hai đô thôi được không?
Cái này đúng là cô làm lâu rồi. Thôi tình thế cấp bách cứ bán hết. Oa nhi vừa mới muốn mở miệng, vị khách đã đưa
cho cô tờ mười đô. Oa nhi nhìn thấy, mới nhớ tới mình không có tiền
thối, cô vội áy náy mỉm cười.
_ Xin lỗi! Tôi không có tiền lẽ.
_ Không sao! Khỏi thối! Em làm rất đẹp!
Vị khách cười nói xong đưa tiền cho cô
rồi bước đi. Ôi, quả nhiên là một dì tốt bụng. Oa nhi cầm tờ mười đô,
ngồi chồm hỗm nhìn theo bóng dáng dì kia, thiếu chút nữa cảm động đến
khóc ra nước mắt. Chẳng lẽ dì ấy tối qua cho mình cái chăn? Đất nước này quả nhiên cũng có người tốt. Rốt cục cũng mở hàng, thật sự là quá tốt,
có tiền mua cơm ăn rồi. May mắn lúc trước cô rất mê Harry Potter, cho
nên trên đường đi nhàm chán, liền làm một con hình chim cú mèo.
{thiendi18.wordpress.com}
Cô đang còn cảm động, khóe mắt đột nhiên
nhìn thấy một bóng áo đen. Không cần quay đầu nhìn, cô chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa Hugo Boss, liền biết đó chính là cái tên bất lương kia. Cô quay đầu lại, quả nhiên là anh, cô vừa nhìn thấy anh liền tức giận,
nhảy dựng lên.
_ Tìm được ví tiền của tôi chưa hả?
Alex trừng mắt nhìn cô, nhịn xuống ý nghĩa quay đầu bước đi, hơn nữa ngày mới có thể mở miệng nói.
_ Không có.
Cô hai tay ôm ngực, vẻ mặt tức giận đứng ở ngã tư đường.
_ Vậy anh tới làm cái gì? Chẳng lẽ tôi ở trong này cũng phạm pháp? Nơi này là nhà của anh sao?
_ Không phải.
Anh sắc mặt xanh mét trầm giọng trả lời.
_ Không phải thì đi chỗ khác, anh đừng có đến đây. Tôi còn muốn buôn bán kiếm tiền, để khỏi bị đói!
Cô nhe răng trợn mắt nhìn anh. Anh nhếch
môi, mày châu lại, hai tay nằm trong túi nắm thành nắm đấm. Nếu không
phải là anh sai thì…
Thấy anh không nhúc nhích, Oa Oa thở phì
phì. Đáng giận, sơn không chuyển thì đường chuyển, đường không chuyển
thì người chuyển, cô ngồi xổm xuống, thu gọn mọi thứ. Sau đó ngay tại
chỗ lại ngồi xuống, tiếp tục thoa kem dưỡng da của cô, không hề để ý tới anh. Alex thấy thế, mày châu càng sâu. Cô gái này căn bản cũng không
chừa cho anh một chút mặt mũi, dám ngồi đó làm chuyện của cô mà không để ý gì đến anh. Oa nhi cầm kem dưỡng da thoa mặt xong, lại thao đến tay,
hoàn toàn xem cái thứ chướng mắt không ấy tồn tại. Thẳng đến khi anh
cũng ngồi xuống cầm lấy một con khắc dấu.
_ Một cái này bao nhiêu?
_ Rất nhiều tiền.
Cô lạnh giọng nói, tuyệt đối không muốn bán cho anh.
_ Dùng để làm gì?
_ Anh không có mắt sao? Là con khắc dấu đấy!
Cô giựt lấy con dấu trên tay anh về.
_ Cô nghĩ dựa vào cái này kiếm tiền được sao?
_ Không được sao?
Cô căm tức trợn mắt nhìn anh.
_ Tôi không xâm phạm đến anh. Rốt cuộc anh muốn cái gì?
Anh ngậm miệng, nhìn cô gái nhỏ xù lông lên như con nhím. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói.
_ Hôm qua tôi đã tìm kiếm. Không thấy ví tiền của cô.
Cô nheo mắt lại, kẻ sĩ có thể chết chứ
không thể chịu nhục. Anh nếu dám nói cô muốn lấy anh lần nữa, cô nhất
định đá cho anh một đá bay ra ngoài.
_ Tyre nói cho tôi biết, cô hôm qua đã giúp nó.
Tuy rằng anh không tin con nói cô đánh
ngã một tên to con cho lắm nhưng hiển nhiên cô đã trở thành nữ anh hùng
trong mắt Tyre cùng Knight.
Không dự đoán được anh sẽ nói chuyện này cô hơi bất ngờ một chút, trừng mắt nhìn anh, trầm mặc mà chống đỡ.
_ Cám ơn.
Anh nói.
_ Gì?
Cô trừng mắt nhìn, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
_ Tôi nói cám ơn.
Thấy biểu hiện của cô, anh hiểu được cô
đang suy nghĩ cái gì, trải qua ngày hôm qua, anh không trách cô sẽ nghĩ
như vậy. Vừa mới gọi điện thoại liên lạc với Chad, anh mới phát hiện cô
thật sự không phải người do cha phái đến. Còn có lời của Tyre, hơn nữa
Chad đã làm sáng tỏ, anh thế mới biết mình thật sự hiểu lầm cô. Tuy rằng xấu hổ, anh vẫn là kiên trì đến giải thích.
_ A…… Nha.
Cô có chút
ngốc lên tiếng, sau đó cúi đầu, làm bộ bận rộn đem các con dấu nhỏ xếp
lại. Không biết vì sao, trên mặt anh lại xuất hiện một chút xấu hổ, Alex khóe miệng khẽ nhếch.
_ Xin lỗi đã hiểu lầm cô.
_ Cái kia…… Khụ ân…… không sao…
Chán ghét! Cái người này tự nhiên thái độ thay đổi đến 180 độ, hại cô lập tức thích ứng không nổi. Hơn nữa trái
tim ngay ngực trái không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn. Nhìn cô ngồi bên đường bán đồ, hiển nhiên là do ví tiền của cô thật sự bị rớt nhưng nếu
anh tìm trên xe không có, tám chín phần là do khi cô giúp Tyre làm rớt.
Tối hôm qua, đối với cô có chút thô lỗ, làm cho anh có chút bất an, hơn
nữa này tất cả đều là do chính mình lung tung đoán kết quả. Nói chung là anh đã phản ứng quá độ…
Nhìn cô gái sắp xếp cái thứ nho nhỏ ra vẻ như muốn nhờ những thứ này kiếm tiền. Anh nhíu mày không tin cô có thể
nhớ mấy thứ này là sống sót.
_ Mục đích của cô là gì?
_ A?
Cô lại ngây người một chút, ngẩng đầu lên.
_ Cô muốn đi đâu?
Anh hỏi lại một lần. Oa nhi cảnh giác nhìn anh, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói.
_ New York.
_ Tôi có việc này muốn thương lượng cùng cô.
Anh nhìn cô, hy vọng quyết định của mình là đúng.
_ Tôi đang đi đến Phí thành, cô giúp tôi trên đường chăm sóc hai đứa nhỏ. Đến Phí thành, tôi sẽ trả lương cho cô.
Cô trừng lớn mắt.
_ Anh đang nói đùa hả?
_ Không có!
Anh cũng hy vọng mình đang nói đùa nhưng
chuyện ngày hôm qua cho anh cảm thấy anh rất muốn cho hai đứa nhỏ sống
một cuộc sống bình thường. Không giống như lúc trước, cả ngày đều bị
nhốt trong đống phòng ốc không thể đi đâu. Cho dù thật sự đi ra ngoài sẽ có bảo vệ đi theo. Nhưng anh đã quên làm sao có thể thần thông quảng
đại đến nỗi chỉ một mình đem hai đứa nhỏ đi tham quan hết Châu Mỹ. Nếu
Tyre cùng Knight bởi vì anh sơ sẩy mà xảy ra việc gì, anh cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình.
(Di Di:
thật lòng mà nói một câu thì tuy anh lúc đầu không phải là mẫu người yêu tốt nhưng chắc chắn là một papa tuyệt vời :”> Oa Oa à, người đàn ông của gia đình đấy nhé! Giữ cho chặt anh ý ; ))
Nhưng quả thật Tyre cùng Knight đi chơi
rất vui vẻ, anh không muốn sẽ tước đi niềm vui ấy của con. Hơn nữa trưa
ngày hôm qua, hai đứa nhóc cùng cô ở phía sau chơi rất vui vẻ. Nếu có
người có thể giúp anh chăm sóc hai đứa, anh cũng sẽ không cần quá sức đề phòng.
_ Anh không sợ tôi là người của tập đoàn rắn độc sao?
Cô nhíu mày, nói ra xong mới nghĩ đến tình cảnh của mình chín mươi chính phần trăm phải nên đồng ý mới đúng.
_ Cô là thế sao?
Anh buồn cười nhìn cô.
_ Đương nhiên không phải.
Oa Oa chau mày tuy rằng thấy vẻ mặt anh rất chân thành nhưng vẫn có chút hồ nghi.
_ Anh nói thật chứ?
_ Thật. Tôi chỉ có một mình không thể phân thân thành hai với lại hai đứa nhóc kia thật sự thích cô.
Oa nhi chần chờ một chút, kỳ thật cô lúc
cô bỏ đi cũng không có mục đích gì. Chủ yếu là muốn nghỉ ngơi một thời
gian, chung quanh đi một chút, thuận tiện tránh né mẹ nhắc đi nhắc lại
mà thôi. Tuy rằng người này vừa cố quái lại tự kỉ nhưng anh xe vừa lớn
vừa thoải mái. Trên xe thứ gì cũng đều có, không cần phải lái xe, hơn
nữa chỉ cần chơi đùa cùng hai đứa nhóc ngoan ngoãn kia liền kiếm được
tiền. Nếu không đống ý ngay lập tức thì rất giống tự ngược bản thân
mình. Liếc mắt nhìn anh, cô nâng cằm lên, mở miệng nói.
_ Được rồi! Nhưng trên người tôi chỉ có mười đô vừa kiếm được, anh phải cung cấp đồ ăn trưa cho tôi nha!
_ Không thành vấn đề.
Anh mỉm cười, vươn bàn tay to thân mật, tự giới thiệu.
_ Alex.
_ Kha Xảo Oa.
Cô cố ý dùng tiếng Trung phát âm, sau đó lại dùng tiếng Anh giải thích.
_ Tên tiếng Anh của tôi là Katy, chính là Oa Oa. Anh cứ gọi tôi là Oa Oa.
{thiendi18.wordpress.com}
Thu dọn mọi thứ xong, cô lại ôm túi xách
theo anh về lại chiếc xe dã ngoại xa hoa kia. Tyre cùng Knight đang ăn
bữa sáng, hai đứa vừa nhìn thấy đến cô, lập tức bỏ bữa bay thẳng tới ôm
cô gọi Oa Oa. Được nghênh đón nhiệt liệt như thế thật sự là làm cho cô
hơi hoảng một chút. Không bao lâu sau cô liền hiểu được vì sao hai đứa
nhóc lại nhìn thấy cô mà vui đến thế. Bởi vì người đàn ông kia làm bữa
sáng không ngon cho lắm, miễn cưỡng lắm mới bỏ vào miệng được. Khó trách ngày hôm qua hai đứa nhóc lại ăn Mc Donalds lại vui đến thế. Nó cùng
này bữa sáng so sánh thì quả nhiên gà rán kia là món ngon trên đời. Cô
chịu đựng không nhổ trứng chiên ra rồi không dám ăn thêm miếng thứ hai.
Cô liền lấy nước chanh uống ừng ực. Alex nhìn cô, ho khan hai tiếng.
_ Nếu có thể phiền cô nấu giúp cơm.
Thật không nghĩ tới người đàn ông này cũng có vẻ mặt ngượng ngùng, xấu hổ.
_ Lần sau……
Cô lại uống một ngụm nước chanh, mới có biện pháp mở miệng.
_ Anh vui lòng nói trước khi tôi ăn được chứ?
Miệng anh bất giác trả lời.
_ Ok!
Oa Oa buồn cười đứng lên, đi đến phòng
bếp trên xe, mở tủ lạnh nhìn một chút. Nhìn thực phẩm tươi tốt đầy ắp
trong tủ lạnh tán thưởng một chút rồi mới quay lại nhìn ba ánh mắt đầy
mong chờ. Sau đó, lấy nguyên liệu, bắt tay vào làm bữa sáng. Ba cha con
họ trong chớp mắt đã đem sandwich cô làm ăn sạch. Cô lần đầu tiên thất
thức ăn mình làm lại được hưởng ứng như thế. Thật sự làm cho cô có chút
thỏa mãn.
Nhìn cô gái vừa rửa chén vừa ngây ngốc
không biết đang cười vì cái gì, Alex bỗng nhiên cảm thấy cô cũng khá
đáng yêu. Đương nhiên, cũng có thể là do cô đã cho anh ăn sáng no nê,
ngon lành.
_ Cái gì? Đây là đường số mười lăm chứ không phải đường số mười tám sao?
_ Xe tôi dừng hôm qua là ở đường mười lăm chứ còn gì nữa?
_ Cái gì?
Lật xem bản đồ, Oa Oa rõ ràng phát hiện
biết từ đi nào đã đi sai đường. Rõ ràng là muốn đi về phía Đông New
York, lại một đường đi đến phía Nam. Khó trách cô cảm thấy đường xa đến
thế.
_ Kỳ quái, tại sao có thể như vậy?
Nắm tay lái, Alex dùng khóe mắt liếc cô
một cái. Có trời mới biết cô gái này lái xe cái kiểu gì? Anh thực hoài
nghi cô mơ hồ như vậy, làm sao có biện pháp lấy được bằng lái xe.Oa nhi
không cam lòng đem bản đồ nhìn đi nhìn lại. Vẫn không hiểu làm sao mình
lại đi được đến phía Nam. Cô trước khi đi đã nghiên cứ rất kĩ, chỉ cần
chỉ cần đi theo quốc lộ mười tám là có thể một đườn từ San Francisco
thẳng đến New York, làm sao có thể sai đường ah? Chậc, đều là do nơi
quốc lộ nơi này vừa dài vừa thẳng, mới có thể hại cô tính sai! Cô lại
cầm bản đồ nghiên cứu một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi anh.
_ Asics, chúng ta sẽ tới hồ nước mặn, sau đó lại di vào đường mười tám đúng không?
_ Alex.
Anh sửa đúng cô, mới nói.
_ Đúng! Chúng ta hôm nay sẽ tới hồ nước mặn.
_ Nha, được rồi.
_ Được rồi?
Anh lại liếc mắt nhìn cô một cái đã thấy cô buông bản đồ trên tay, hướng về phía anh mỉm cười, mở miệng nói.
_ Asics, tôi về lại phía sau đây, lái xe cẩn thận, cố lên a.
Nói xong, cô tâm tình thoải mái, khoái trá đứng dậy rời đi.
_ Alex.
Anh nhíu mày sửa chữa nhưng cô gái này đã sớm đem cửa đóng lại. Đột nhiên gian, cảm thấy mình như là tài xế do cô thuê đến để lái xe. Không bao lâu, phía sau truyền đến giọng cô cùng
hai đứa nhóc cười đùa càng làm cho cảm giác này thêm đúng.