Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20:

“Du Tử Vân ngươi có biết đàn em của ngươi làm chuyện gì sau lưng ngươi không?”

Dạ Hạo giễu cợt nhìn Du Tử Vân.

“Hình như đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm phải không cảnh sát Dạ Hạo.”

“Đúng vậy. Đối với ngươi thì mấy triệu có đáng là gì đâu, ai thật là….” Dạ Hạo giả vờ vuốt cái trán.

“Nếu như không có Trầm Nguyệt, ta bảo đảm ngươi sẽ là con mồi của ta.”

“Ngươi tốt nhất là không được làm tổn thương đệ đệ của ta.”

———————————————————————-

. . . . Đem xì gà tắt Du Tử Vân trở lại ngồi trên ghế salông.

“Thùng thùng. . . .” Âm thanh mở cửa nhẹ nhàng vang lên.”Tiến vào.” Du Tử Vân ngẩng đầu nhìn người hầu đang đi tới.

“Có việc?”

“Thiếu gia, cậu bé kia cả người đều nóng rần.” Người hầu có chút lo lắng nói.

“Phát sốt?” Liếc nhìn người hầu một cái. Du Tử Vân đột nhiên đứng dậy.

“Gọi điện thoại cho bác sĩ, gọi hắn lập tức tới ngay.” Nói rồi bước nhanh đi ra ngoài.

“Trầm Nguyệt?” Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt đang mơ hồ. Dạ Trầm Nguyệt cảm thấy cả người nóng như bị hỏa thiêu, làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Lúc Du Tử Vân ôm cậu vào trong ngực, Dạ Trầm Nguyệt chỉ cảm thấy trên người thật mát mẻ. Vô ý thức nắm thật chặt quần áo Du Tử Vân kéo mình tới gần vào trong ***g ngực hắn.

“Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động chui vào lòng ta a.” Du Tử Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Từ người tiếp nhận khăn lông ướt từ người hầu nhẹ nhàng đặt ở trên trán Dạ Trầm Nguyệt.

“Vừa nãy bác sĩ đến xem qua, đã tiêm một mũi chắc sẽ bớt sốt nhanh thôi” Du Tử Vân nhẹ giọng nói. Cúi đầu nhìn Dạ Trầm Nguyệt cả mặt đều đỏ lên, hôn mê Dạ Trầm Nguyệt nhượng Du Tử Vân đột nhiên mong bất ngờ nổi lênkhuôn mặt Dạ Trầm Nguyệt trong lúc hôn mê lại làm hắn nori lên phản ứng

“ Chết tiệt.” Du Tử Vân thấp giọng chửi bới. Từ từ thả Dạ Trầm Nguyệt xuống giường. Đứng dậy đi tới phòng tắm xối nước lạnh.

“Không cần đi, không cần đi.” Du Tử Vân mới vừa đi tới cửa phòng tắm. Liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Dạ Trầm Nguyệt.

“Ngươi thật đúng là yêu tinh a.” Du Tử Vân bất đắc dĩ đành phải khắc chế mong muốn làm Dạ Trầm Nguyệt. Đi tới, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn. Sau đó đứng dậy, nhìn di động đang reo trên bàn.

“Này?”

“Bộ không biết số của ta hay sao mà không bắt máy.”

“Có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì ta treo.” Nhíu mày, Du Tử Vân chuẩn bị cúp điện thoại di động.

“Có việc.” Đầu bên kia vừa nghe hắn muốn treo liền nói.

“Nói.”

“Là như vậy, còn nhớ tên sát thủ kia không? Lai lịch của hắn rất không đơn giản.”

“Có đúng không?” Đối với một tên sát thủ trình độ phổ thông kia hắn vốn chẳng thèm để ý. “Bây giờ y đã là người của ngươi. Tự ngươi xử lí đi.”

“Này đừng gác máy, ta thực sự không có cách nào hết a.”

“Được, có thời gian ta sẽ giúp ngươi.” Nói xong không để ý đầu dây bên kia liền cúp điệnt hoại.

“Ngươi đã tỉnh, có chút hạ sốt.” Du Tử Vân nói lấy khăn trên trán Dạ Trầm Nguyệt xuống. Liền quay người cầm điện thoại lấy đầu giường.

“Quản gia gọi người làm cháo mang lên đây.”

“Nếu như ta là con gái ta nhất định sẽ yêu ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt nhìn Du Tử Vân ôn nhu vì cậu làm cậu động lòng. Nhưng lúc Du Tử Vân cúp điện thoại quay người nhìn mình, thời điểm đó cậu không hiểu sao lại có chút kinh ngạc

“Có nơi nào không thoải mái không?” Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt không nói lời nào, có chút lo lắng hỏi.

“Ta không sao, ngươi còn có việc thì đi đi.”

“Vậy cũng tốt, ngươi nghỉ ngơi, rồi ăn một chút đi. Còn lên lớp hay là chờ ngươi khỏe rồi mới tính tiếp” Dạ Trầm Nguyệt gật đầu, Du Tử Vân giúp Dạ Trầm Nguyệt đắp kín mền. Ở trên trán Dạ Trầm Nguyệt hôn một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.