Bảo Bối! Lại Đây!

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14:

Ngày hôm đó, Lăng Tiêu Nghệ quay về Lân cung nhưng không thấy Bạch Miên đợi mình như mọi khi.

Vào trong phòng thì thấy cậu đã ngủ trước. Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu hôm nay chơi nhiều nên mệt mỏi mà thôi.

Đưa tay ôm cậu vào lòng, Lăng Tiêu Nghệ nhắm mắt mà chìm vào giấc ngủ. Không hề nhận thấy sự khác lạ nơi Bạch Miên…

Cũng không nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi cậu…

Những ngày tiếp theo đó, Bạch Miên cũng không trả lời Vân Nhi về chuyện rời đi, cũng không tỏ thái độ gì với Lăng Tiêu Nghệ, cậu vẫn cư xử bình thường như mọi ngày với tất cả mọi người, kể cả Lăng Tiêu Nghệ…

Tuy cảm thấy cậu có chút khác lạ, nhưng Lăng Tiêu Nghệ lại không biết là cậu khác chỗ nào, muốn quan tâm cậu nhiều hơn một chút, nhưng triều chính bộn bề công việc, hắn dần dần cũng không nhớ đến vần đề này nữa…

Vân Nhi nhìn Bạch Miên ăn càng ngày càng ít, khuôn mặt luôn mang một cảm giác u buồn, làm cho cậu cả người đều gầy hơn một chút.

Trong lòng cô đau xót không thôi, cho người báo cho Bạch Tô biết, nhưng vẫn không thấy hắn ta nói gì, chỉ nói một câu: “Hãy yên tâm.”

Làm sao mà cô có thể yên tâm cho được khi mà Bạch Miên ngày càng không có sức sống như thế kia…

Hôm nay Bạch Miên dậy sớm hơn thường ngày, gọi Vân Nhi làm thật nhiều bánh bao. Vân Nhi có chút khó hiểu nhìn cậu, chỉ thấy cậu cười, nói: “Ta muốn cho đám hài tử kia, hôm nay ta muốn đi thăm bọn chúng…”

Vân Nhi không nói lời nào, chỉ nhìn Bạch Miên một lát sau đó dựa theo phân phó mà đi làm.

Bạch Miên một người ôm theo một túi bánh bao thật lớn đi đến chỗ đám hài tử kia.

Vừa nhìn thấy Bạch Miên đám hài tử kia đã ào ra mà ôm lấy cậu, nói chuyện ồn ào cả lên, đứa nào cũng cười đến thật sáng lạng…

Nhìn đám hài tử ngây thơ, đáng yêu, tâm trạng nặng trĩu của Bạch Miên sau bao ngày cũng có chút thả lỏng. Cười nói: “Các ngươi làm sao mà mấy bữa nay không qua thăm ta, hại ta nhớ các ngươi muốn chết a.”

Lăng Dương bĩu môi nói: “Cũng tại nương ngươi a, không chịu cầu xin phụ hoàng giúp chúng ta, hại chúng ta bị phụ hoàng bắt học thuộc kinh thư, thật khổ muốn chết mà…”

Bạch Miên cười dịu dàng nói: “Ta xin lỗi a, tất cả là lỗi của ta được chưa, vậy cho nên hôm nay ta mang theo bánh bao tới để bồi tội cho các ngươi nè…”

Nghe nói đến bánh bao, đám hài tử kia nhanh chóng nhảy vào, tựa như bầy chim non vây quanh chim mẹ đòi quà. Cảnh tượng thật hết sức náo nhiệt…

Bạch Miên nhìn đám hài tử ngây thơ, khóe mắt không hiểu sao lại cay cay, giống như có gì đó sắp trào ra vậy…

Những hài tử này, từ lâu cậu đã xem nó như hài nhi của mình mà yêu thương, nay, nếu thực sự phải xa chúng, không biết cậu sẽ đau khổ như thế nào…

Xoa xoa đầu từng đứa, Bạch Miên mĩm cười nhìn chúng thật kỹ, cố gắng ghi tạc vào lòng lại từng nét mặt của chúng…

Lăng Tiểu Bảo không nháo cùng đám hài tử kia, chỉ đứng một bên mà nhìn cậu…

Bạch Miên nhìn hài tử nhỏ nhắn này, chính là người đã đưa cậu đến với hoàng cung xa hoa này, đến với đám hài tử nhỏ tuổi này, cũng giúp cậu có được những kỷ niệm rất đẹp bên mọi người…

“Tiểu Bảo, ngươi làm sao vậy? sao không lại ăn bánh bao?”. Bạch Miên dịu dàng hỏi.

Lăng Tiểu Bảo nhìn Bạch Miên, sau đó lại mĩm cười, nói: “Không có gì, ta đến ăn đây, cứ để cho mấy đệ, muội ấy ăn xong đã…”

Bạch Miên không nói gì, chỉ cười cười nhìn tất cả…

Nguyên cả một ngày hôm đó, Bạch Miên ở lại bên cạnh chơi cùng đám hài tử kia. Đến khi mệt mỏi thực sự, lúc đó cậu mới từ biệt mà quay về cung mình…

Còn đang thơ thẩn đi trên đường, lại nghe có giọng nói non nớt từ phía sau. “Nương”

Bạch Miên có chút kinh ngạc quay đầu lại, người vừa gọi cậu chính là Lăng Tiểu Bảo.

“Trời tối thế này, ngươi không nghỉ ngơi đi, chạy theo ta làm cái gì hả?”. bạch Miên có chút lo lắng mà hỏi, chỉ sợ buổi tối không thấy đường, Tiểu Bảo sẽ bị vấp té.

Lăng Tiểu Bảo vừa chạy đến chỗ Bạch Miên đã nhào thẳng vào lòng cậu, giọng nói non nớt có chút nghẹn ngào: “Nương, ngươi sắp phải đi rồi sao? Hôm nay ngươi đến là để từ biệt chúng ta có phải hay không?”

Nghe Lăng Tiểu Bảo nói, cả người Bạch Miên đều cứng ngắc: “Ngươi, ngươi nói gì kì vậy?”

“Ngươi đừng cho ta là hài tử ngu ngốc, nhìn ngươi mấy ngày nay thật khác lạ, ta đã đoán được rồi, ngươi nên biết ta là đại hoàng tử.” Lăng Tiểu Bảo hung hăng nói.

Bạch Miên nghe Lăng Tiểu Bảo nói thì không thể nói ra lời nào được, cảm thấy khóe mắt thật nóng rát: “Làm sao ngươi biết được, lỡ như mấy ngày nay ta mệt thì sao?”

“Chuyện của phụ hoàng và Lưu tướng quân ta đều đã nghe cung nữ cùng thái giám nói qua từ rất lâu rồi, ngươi không cần phải giấu ta nữa, ta nghe những cung nữ kia nói Lưu tướng quân sắp trở về, vì vậy ngươi mới rời khỏi đây có phải hay không?”

Bạch Miên chỉ nhìn Lăng Tiểu Bảo im lặng môt lát, sau đó khẽ gật đầu.

Hai mắt Lăng Tiểu Bảo rưng rưng, nước mắt không khống chế mà tuôn ra ào ào.

“Xin lỗi, là tại chúng ta mới hại ngươi ra nông nổi này, nếu ta không ích kỷ bắt ngươi về làm nương của mình, thì ngươi cũng sẽ không bị phụ hoàng khi dễ, cũng sẽ không phải chịu đau khổ như vậy…”. Lăng Tiểu Bảo vừa nói, vừa khóc đến thương tâm.

Nước Mắt của Bạch Miên không kiềm chế được mà tuôn rơi, ôm chặt lấy Lăng Tiểu Bảo vào lòng mình, Bạch Miên nghẹn ngào nói: “Ngươi đừng nói như vậy, về làm nương cho các ngươi là do ta cam tâm tình nguyện, không phải do các ngươi đâu, ta thật sự luyến tiếc không muốn rời xa các ngươi a”.

Lăng Tiểu Bảo ở trong lòng Bạch Miên không ngừng lắc đầu, nói: “Không, nương, ngươi đừng lo cho chúng ta, ngươi hãy rời khỏi nơi này đi, chúng ta không muốn nhìn thấy ngươi bị tên Lưu tướng quân kia khi dễ đâu, hắn rất là hung ác a…”

Bạch Miên trong lòng đau đến vô cùng, đứa nhỏ này, chỉ vì lo nghĩ cho cậu mà để cậu ra đi. Bạch Miên biết, những đưa nhỏ này thật tâm yêu thích mình rất nhiều, chúng thật sự xem mình là nương của chúng mà đối đãi…

“Nương, nếu ngươi có đi rồi, ngươi cũng nhớ đừng quên chúng ta nga, chúng ta thực sự rất thích ngươi, từ khi sinh ra cho đến giờ, bên cạnh chúng ta không có ai là quá thân thích, cũng không có ai yêu thương thật lòng mà đối đãi, chỉ có ngươi là thật sự yêu thương chúng ta, thời gian vừa rồi, chúng ta thực rất vui rất hạnh phúc a, chúng ta chỉ mong sao phụ hoàng thật thích ngươi, không cho ngươi rời khỏi chúng ta…nhưng chuyện đó chúng ta lại không làm được, chỉ toàn mang lại rắc rối cho ngươi…”. Lăng Tiểu Bào vừa khóc vừa nói ra những suy nghĩ của mình.

Bạch Miên ôm chặt lấy Lăng Tiểu Bảo, liên tục lắc đầu, miệng không ngừng nói: “Không…không phải đâu, các ngươi làm ta rất hạnh phúc, rất ấm áp, ta cũng rất yêu thương các ngươi, ta thật không nỡ rời xa các ngươi a.”

Lăng Tiểu Bảo đẩy Bạch Miên ra, lấy từ trong y phục của mình một viên ngọc bội màu lục bảo xinh đẹp, đưa ra trước mặt Bạch Miên nói: “Cái này là của ta tặng ngươi, một ngày nào đó ta sẽ ra ngoài tìm ngươi đem ngươi trở về, dù sao phụ hoàng không thích ngươi nữa, thì ta sẽ thích ngươi a. ta sẽ không giống phụ hoàng khi dễ ngươi”

Bạch Miên nghe Lăng Tiểu Bảo xong thì cảm thấy có chút buồn cười, cậu khẽ cười nói: “Được, vậy vật này ta nhận, nhưng mà ngươi cũng phải mau lớn lên một chút a, nếu không ta sẽ già mà chết mất.”

“Được, ta hứa mà.” Lăng Tiểu Bảo nói ra lời thề thốt của mình.

Sau khi dỗ cho Lăng Tiểu Bảo quay về cung mà nghỉ ngơi. Bạch Miên lại bắt đầu thơ thẩn đi về nơi ở của mình.

Trong đêm tối chỉ có một mình, cậu suy nghĩ về rất nhiều thứ, giờ này người kia hẳn là còn ở trong ngự thư phòng mà phê duyệt tấu chương đi, không hiểu sao lúc này cậu lại muốn nhìn thấy thân ảnh của người kia. Bạch Miên khẽ chần chờ suy nghĩ một lát, sau đó lại rẽ sang hướng ngự thư phòng.

Đi từ xa đã thấy được ngự thư phòng còn thắp đèn sáng rực. Bạch Miên nhẹ nhàng đi đến, lại ra hiệu cho quân lính canh gác không cần lên tiếng.

Đến trước cửa thư phòng, Bạch Miên định đẩy cửa bước vào, nhưng lại nghe được tiếng nói chuyện của Lăng Tiêu Nghệ cùng Tiểu Trụ Tử từ trong thư phòng phát ra làm cho cậu phải dừng lại.

“Hoàng thượng, hôm nay Lưu đại nhân có cho người thông báo là đang trên đường trở về”

Lăng Tiêu Nghệ nghe Tiểu Trụ tử nói, hắn có chút đăm chiêu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi cho người đón hắn thật tốt vào.”

“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Trụ tử nói. Sau đó có chút do dự nhìn Lăng Tiêu Nghệ. “Hoàng thượng”

Lăng Tiêu Nghệ vẫn cặm cụi trong đống tấu chương, không có ngẩng đầu lên mà hỏi: “có chuyện gì?”

Tiểu Trụ tử rụt rè nói: “Hoàng thượng thứ cho nô tài nhiều chuyện, nhưng mà Lưu đại nhân sắp trở về nơi này, vậy Bạch công tử phải sắp xếp làm sao, vẫn để lại trong cung hay là…”

Lăng Tiêu Nghệ nghe Tiểu Trụ tử nói thì đặt bút xuống, lâm vào trầm mặc mà suy nghĩ.

Mà Bạch Miên ở bên ngoài khi nghe đến vần đề này cũng căng thẳng không kém, tâm trí cùng trái tim của cậu đều giãn ra đến căng cứng, tùy thời đều có thể vỡ ra…

Hai tay nắm chặt lấy góc áo của mình, trong lòng không ngừng kêu gào bản thân hãy mau chóng rời khỏi nơi này. Chẳng phải kết quả cậu đã biết trước rồi sao, ở lại nghe đến chỉ cảm thấy đau lòng hơn mà thôi…

Nhưng không hiểu sao suy nghĩ bảo phải đi, nhưng đôi chân như bị cột chặt không thể nào nhúc nhích, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút hy vọng nhỏ nhoi. Hy vọng câu trả lời kia khác với những gì cậu nghĩ…

Lăng Tiêu Nghệ sau khi suy nghĩ một lát, xoa xoa trán, nói: “Có lẽ là ta sẽ để cậu ấy rời khỏi hoàng cung này…”

Câu nói của Lăng Tiêu Nghệ tựa như con dao đâm thẳng vào trái tim của Bạch Miên, bên tai cậu không hề nghe thấy bất kỳ lời nói nào nữa, chỉ còn văng vẳng bên tai câu “Có lẽ ta sẽ để cậu ấy rời khỏi hoàng cung này…”…

Tại sao tim lại đau như vậy, tại sao lại đau đến mức không thể thở được như thế này…

Có phải cậu quá ngu ngốc hay không? Có phải cậu quá vọng tưởng hay không?

Rõ ràng đã biết được kết quả như thế nào? Rõ ràng đã biết không nên hy vọng vào bất cứ điều gì? Vậy mà tại sao khi nghe đến câu nói kia, tâm lại đau đến như vậy…

Tất cả đều vỡ ào ra, tim cậu đau, tâm cậu đau, cậu bây giờ đã không còn gì nữa…

Nước mắt không thể kiềm chế được mà từng giọt, từng giọt rơi xuống…

Bạch Miên như người vô hồn mà trở về Lân cung của mình…

Khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn lo lắng của Vân Nhi, Bạch Miên chỉ khẽ mĩm cười nói: “Vân Nhi tỷ tỷ, có lẽ ngươi nói đúng, ta có lẽ nên rời khỏi hoàng cung thôi…”

Nói xong câu này, Bạch Miên vô lực mà bước vào phòng, đóng cửa nhốt mình lại bên trong…

Lăng Tiêu Nghệ sau khi giao phó cho Tiểu Trụ Tử những việc cần làm thì ngay lập tức trở lại Lân cung. Nhìn vào căn phòng tối đen, hắn có chút kinh ngạc.

Hắn cảm thấy thật khó hiểu, không hiểu vì lẽ gì mà thời gian gần đây, Bạch Miên không hề đợi hắn, hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi của cậu, nhưng lại không biết được lý do là vì sao…

Nhẹ nhàng lên giường, ôm lấy Bạch Miên, nương theo ánh sáng của trăng tròn mà nhìn vào khuôn mặt có chút sưng của cậu.

Bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt của cậu, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ. Hắn cũng không biết kì lạ ở chỗ nào. Nhưng hắn cảm thấy có chút bất an.

Không biết tại sao, nhưng Lăng Tiêu Nghệ vẫn siết chặt lấy cậu vào vòng tay của mình…

Hàng lông mi dài khẽ động, Bạch Miên nhẹ mở hai mắt ra, nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ cậu khẽ mĩm cười nói: “Nghệ, ngươi về rồi sao? Xin lỗi, dạo này ta có chút mệt, nên không đợi ngươi được.”

Bạch Miên trong lòng nghĩ, có lẽ im lặng mà ra đi là điều tốt nhất, như vậy đối với cả hai cũng sẽ không có ai bị tổn thương…

Vậy nên, lần cuối cùng này, cậu muốn giữ hình ảnh đẹp nhất của mình trong mắt hắn, cho dù biết hắn đối với cậu chỉ là giả tạo, nhưng cậu vẫn cam tâm mà chấp nhận, cứ hưởng thụ hết sự yêu thương của hắn trong lần cuối cùng, xem như là kỉ niệm đẹp giữa hai người mà cậu sẽ gìn giữ thật kỹ…

Vòng tay ôm chặt lấy Lăng Tiêu Nghệ, Bạch Miên khẽ nói: “Nghệ, ta thật sự là rất yêu ngươi đó, từ trước đến nay ngoại trừ người trong gia đình ra, ngươi là người mà ta yêu nhất…”

Lăng Tiêu Nghệ nghe cậu nói, trong lòng không khỏi cảm động một hồi, ôm chặt lấy cậu: “Ngươi làm sao vậy, sao hôm nay lại nói những lời này…”

“Không có gì, chỉ là muốn nói cho ngươi biết vậy thôi.”

Đúng vậy, cậu chỉ muốn cho hắn biết tình cảm của mình mà thôi, vì lần này, cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hắn có muốn khinh thường, muốn chơi đùa gì đều được…

Bởi vì cậu muốn nói tất cả, sau đó sẽ quên đi tất cả, chỉ giữ lấy những hình ảnh cùng kỉ niệm đẹp nhất mà rời khỏi đây…

“Ngươi tiểu tử ngốc này, thật là…”. Lăng Tiêu Nghệ thật không biết nói gì cả, hôm nay Bạch Miên thật sự kì lạ, có lẽ ngày mai hắn sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra…

“Đúng vậy, vì ta ngu ngốc nên mới lấy cả trái tim của mình giao cho ngươi đùa bỡn.” Bạch Miên trong lòng thầm nghĩ, tim cũng ẩn ẩn nhói đau.

Sau khi nhìn Lăng Tiêu Nghệ ngủ say, Bạch Miên nhìn khuôn mặt mình yêu thương một lần cuối cùng, khẽ hôn lên đôi môi kia một cái thật nhẹ nhàng.

“Nghệ! Tạm biệt ngươi…”

Ngoài cửa thành…

Một đoàn người ngựa đang tiến về phía kinh thành…

Người đi đầu là một nam tử thân mặc sa y trắng, khuôn mặt thanh thoát, xinh đẹp, làm cho bao nhiêu người đều nhìn đến si mê.

Nam tử mặc sa y trắng, khẽ phe phẩy chiết phiến trong tay, nhếch môi cười: “Nghệ, ta thật muốn nhìn xem con chuột nhắt của ngươi a…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.