Bảo Bối! Lại Đây!

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5:

Lăng Tiêu Nghệ đưa tay vò trán. Hắn a, thân là vua của một nước, cái gì cũng tốt, chỉ không hiểu sao đường tình duyên lại không tốt đến như vậy.

Một mình ở trong hoàng cung rộng lớn, bị giam chặt ở nơi này, suốt ngày chỉ đối diện với công việc, không có bạn tri kỷ, huynh đệ thì ở bên ngoài hưởng phúc.

Hắn nhiều lúc cũng cảm thấy thật cô tịch, trong hoàng cung này ai cũng sợ hắn, không có ai thật tâm mà đối đãi với hắn, cho nên hắn cũng vì quá cô đơn mà trốn ra khỏi cung tìm đến sự vui vẻ cho bản thân, nhằm giải tỏa bớt muộn phiền trong lòng.

Hắn cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một tấm chân tình…

Cưới về bao nhiêu phi tần, nhưng ai cũng vị lợi ích cá nhân của mình, không hề màng đến tâm tư của hắn. Bọn họ vì chức vị, vì tiền bạc mà bày mưu tính kế lẫn nhau. Đến khi sinh hạ được hoàng tử, công chúa thì không còn ai đủ vẹn toàn mà ở lại bên cạnh hắn, người thì chịu không nổi mà chết đi, người thì thân tàn ma dại bị đuổi ra khỏi cung…

Hừ! cái gì mà tướng sát thê chứ, rõ ràng là do chính bọn họ tự chuốc lấy…

Phi tần bên người hầu như không có ai, chỉ còn đám hài tử kia, cũng nhờ vậy mà cuộc sống trong cung của hắn cũng bớt nhàm chán hơn…

Hôm nay là lễ hoa đăng, trong lòng đối với ngày này càng thêm cô đơn vạn phần, còn đang buồn chán đến phát hỏa, không ngờ ông trời lại không có phụ lòng hắn, mang đến cho hắn một món quà nhỏ, làm cho lòng của hắn cũng thấy vui vẻ hơn…

Không biết là do hắn quá cô đơn hay do trên người của cậu toát ra loại khí chất làm người yên lòng, nên khi ở bên cậu, tuy không nhiều nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cùng thanh thản…

Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Miên, lại nhìn đám hài tử đang dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn mình. Ho khan hai tiếng, Lăng Tiêu Nghệ nói: “Nếu như các hài nhi đã nói như vậy, ta cũng không nên từ chối tấm lòng của các ngươi a. Ta sẽ cho hắn làm phi tử của ta, nhưng mà các ngươi lôi người đem tới như vậy, người ta đã đồng ý hay chưa.”

Nói xong Lăng Tiêu Nghệ gian xảo mà liếc nhìn Bạch Miên một cái…

Bạch Miên nhìn biểu tình của Lăng Tiêu Hàn, không biết sao lại sợ hãi đến tột độ, ở phía sau mà lắc đầu liên tục. Hai má phấn nộn đầy đặn của cậu vì động tác mạnh mẻ kia mà lắc qua lắc lại…

Trông thật buồn cười, nhưng lại rất đáng yêu…

Lăng Tiêu Nghệ nhịn cười đến mức nội thương, lại nhìn cậu hai con mắt mở to, biểu tình hoảng sợ mà nhìn mình, ân, tựa như một con chuột nhỏ khi gặp một con mèo vậy…

Lăng Tiêu Nghệ thật sự nhịn không được, mà bật cười ha hả thành tiếng, đám hài tử kia cũng không hiểu gì mà tròn xoe mắt nhìn hắn…, còn Bạch Miên thì khuôn mặt lại ửng đỏ đến lợi hại, tựa như con tôm luộc..

Khẽ xoa đi vành mắt, Lăng Tiêu Nghệ nhịn cười lại nói: “Ân, cứ như vậy đi, ta hôm nay cũng đã mệt, các ngươi hãy về nghỉ ngơi trước đi.”

Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, đám hài nhi kia nhanh chóng quỳ xuống hành lễ : “Nhi thần cáo lui.”

Đám hài tử kéo nhau đi ra ngoài, Bạch Miên nhìn phải ngó trái, sau đó nhẹ chân nhẹ tay mà theo phía sau, chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Lăng Tiêu Nghệ đã tiến đến túm lấy cổ áo cậu lại.

“Ngươi định đi đâu vậy hả, nợ còn chưa trả xong mà…”. Lăng Tiêu Nghệ khẽ thổi vào tai Bạch Miên nhỏ giọng thì thào.

Bạch Miên cảm thấy toàn thân lạnh run, hai tai nhịn không được mà ửng đỏ, cậu nhỏ giọng mếu máo nói: “Ta , ta đã nói chuyện lần trước là do hiểu lầm mà, ngươi tha ta đi, ta muốn về nhà.”

Lăng Tiêu Nghệ ánh mắt đầy nguy hiểm, tiến sát gần Bạch Miên nói: “Ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua hay không, ta từ trước đến nay cái gì cũng được, chỉ mỗi tội thù dai thôi nha, lần đó ngươi làm ta thật sự quá mất mặt, bị nhốt một ngày trong đại lao, thật là khổ muốn chết.”

Lăng Tiêu Nghệ càng tiến sát vào khuôn mặt của Bạch Miên , bên mũi hắn có thể ngửi thấy được một mùi thơm dịu ngọt từ người cậu phát ra, rất dễ chịu, như mùi của nắng nhưng lại rất ngọt ngào.

Lăng Tiêu Nghệ không tự chủ mà tiến sát vào mặt của Bạch Miên cơ hồ chạm đến da thịt.

Bạch Miên nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ càng ngày càng tiến vào sát mình, biểu tình lại hết sức kỳ lạ, cậu hoảng sợ mà bước lui về sau vài bước.

Nhớ đến những lúc phạm lỗi với phụ thân, cậu toàn làm nũng để được thoát tội, nghĩ là làm mà không hề để ý đến hậu quả, Bạch Miên nhìn Lăng Tiêu Nghệ bằng đôi mắt to tròn ngập nước, lông mi dài khẽ rung động, dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Ta thật xin lỗi ngươi chuyện lần trước, còn bạc ta sẽ trả ngươi đầy đủ, có được hay không? Ngươi tha cho ta lần này đi, ngươi là người lớn đại lượng sẽ không tính toán với trẻ con phải hay không?”

Lăng Tiêu Nghệ nhìn biểu tình của cậu, khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt to tròn ngập nước, hai má hồng hồng, lại còn âm thanh nũng nịu, dễ nghe kia nữa, làm cho trái tim Lăng Tiêu Nghệ không tự chủ mà đập liên hồi.

Nhìn Lăng Tiêu Nghệ biểu tình ngây ngẩn, Bạch Miên nhanh chân quay đầu chạy trốn…

Rầm…

Cánh cửa trước mắt bị người đóng lại, xém tí nữa cái mũi cậu cũng bị gãy làm hai.

Bạch Miên run rẩy xoay đầu lại, vừa xoay đầu, đã bị một vật ấm nóng, mềm mại che phủ trên miệng mình. Cậu kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn người kia.

Cảm giác thật mềm mại, lại ngọt ngào còn hơn cả tưởng tượng của hắn, Lăng Tiêu Nghệ tham lam mà đưa đầu lưỡi tham tiến vào sâu hơn. Ngậm lấy đầu lưỡi phấn nộn, hồng hào đang lẫn trốn kia. Hút lấy hết toàn bộ không khí trong miệng cậu.

Nhìn phản ứng trúc trắc của Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ thầm phán đoán, có lẽ đây là nụ hôn đầu của cậu. Nghĩ tới đây, không hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ.

Cảm thấy toàn thân Bạch Miên đều cứng ngắc, Lăng Tiêu Nghệ lấy hai tay vòng qua eo cậu, nhẹ mở mắt ra, hắn muốn nhìn phản ứng đáng yêu của cậu.

Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ không thể nào mà nhịn cười nổi.

Cậu nha, khi hôn mà hai mắt vẫn mở to tròn nhìn hắn, hai hàng mi dài cong vút kia không hề chớp động. Hai má vì không thở được mà phồng to, tựa như hai quá bóng nhỏ ở hai bên mặt, vừa hồng vừa đáng yêu, cả khuôn mặt lại đỏ đến lợi hại…

“Ha ha ha…”. Lăng Tiêu Nghệ thật sự mà ôm bụng cười đến gập người, Bạch Miên đứng bên cạnh nhìn hắn cười mà xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.

Tức giận vì thái độ của hắn, Bạch Miên xoay người định mở cửa ra ngoài. Một bàn tay nhẹ nhàng đè lại cánh cửa không cho cậu mở ra.

Lăng Tiêu Nghệ từ phía sau ôm lấy cậu, trong lòng thầm cảm thán: “Ân, thật mềm mại nha.”

Cằm gác trên vai Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ khẽ nhắm mắt, nói thầm bên tai Bạch Miên: “Ngươi thật sự là bảo bối làm cho ta vui vẻ a, ta chưa bao giờ cười nhiều đến như vậy, ta quyết định rồi, ta sẽ cho ngươi làm phi tử của ta, ngươi hãy ở lại trong cung cùng ta đi.”

Bạch Miên giãy giụa muốn thoát khỏi vòng kiềm chế của Lăng Tiêu Nghệ, nhưng hắn lại ôm quá chặt làm cậu không thể thoát ra, Bạch Miên bĩu môi nói: “Ngươi toàn khi dễ ta a, ta mới không muốn ở lại nơi này, ta phải về nhà cùng ca ca, cùng tỷ tỷ ta.”

“Ngươi ở lại đi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa, còn nếu ngươi vẫn nhất quyết không chịu thì ta sẽ lấy đầu ngươi đó.” Lăng Tiêu Nghệ không nặng, không nhẹ mà uy hiếp.

Bạch Miên đưa tay sờ sờ cổ mình, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau một hồi đắn đo suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, cuối cùng cũng đành phải khuất phục trước uy quyền mà gật đầu.

Lăng Tiêu Nghệ khẽ mĩm cười dịu dàng, mà chính bản thân hắn cũng không biết, yêu thương nói: “Nếu vậy là được rồi, tối nay ta sẽ không ăn ngươi, nhưng mà ngươi phải bồi ta ngủ.”

“Không muốn, ta muốn ngủ một mình, bộ dáng ta ngủ rất xấu…”. Bạch Miên nhỏ giọng nói, càng nói đầu càng cúi thấp, hai vành tai còn chưa hạ nhiệt lại bị nung đến đỏ rực.

Lăng Tiêu Nghệ nhìn biểu tình xấu hổ của cậu mà khẽ cười thành tiếng, nói: “Ngươi quả thật đáng yêu nha.”

Dịu dàng xoay người Bạch Miên lại, nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên môi cậu một nụ hôn, Lăng Tiêu Nghệ nói: “Mặc kệ dáng ngủ của ngươi xấu thế nào cũng được, ngươi giờ là phi tử của ta thì phải có nhiệm vụ bồi ta ngủ.”

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chân nhanh tay cởi ngoại bào của Bạch Miên ra, sau đó kéo người lên giường mà ôm chặt vào lòng, thỏa mãn nhắm hai mắt lại mà đi vào giấc ngủ.

Hắn, ngày hôm nay không phải cô đơn một mình, tuy cậu không phải là người trong lòng của hắn, nhưng cái cảm giác hạnh phúc này từ đâu mà tới, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, sau bao nhiêu năm cô đơn cùng nhớ nhung, bây giờ dường như đã được lấp đầy, không còn khoảng trống nào.

Kể cũng thật lạ, hắn và cậu chỉ mới gặp nhau có hai lần, vậy mà không hiều sao lại khiến hắn thoải mái như vậy, cứ muốn ôm lấy mà không muốn buông tay…

Mà hắn cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, đến một lúc nào đó sẽ rõ ràng thôi, bây giờ thì hắn cứ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, vui vẻ do con chuột nhắt này mang tới đã…

Tại Bạch Phủ.

Bạch Tô cùng phụ thân lo lắng suốt đêm, mọi người đều thay nhau tìm kiếm Bạch Miên nhưng không có chút tin tức nào.

Bạch Tô thức trắng cả đêm mà suy nghĩ, bộ dáng anh tuấn thường ngày cũng không còn, hai mắt cũng đã đầy tơ máu.

Cả Bạch phủ còn đang bao trùm trong không khí chán nản, thì có tiếng hét truyền tới.

“Ca, Phụ thân, tỷ tỷ, tiểu Miên về rồi đây”.

Bạch Tô cùng Bạch đại nhân nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi cửa.

Vừa bước ra ngoài chỉ thấy một bóng đen tròn tròn chạy nhào đến, sà vào lòng của Bạch Tô.

Bạch Tô ôm chặt lấy Bạch Miên như muốn khảm cậu vào trong lòng mình, giọng nói có chút khàn khàn: “Đệ thật là, làm sao lại để bị người bắt đi như vậy chứ, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì, có biết huynh lo cho đệ lắm không hả, tên ngốc này…”

Bạch đại nhân cũng bước tới, đánh vào mông cậu vài cái, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiểu tử chết tiệt, hại phụ thân cùng mọi người lo lắng cả đêm, cũng may là ngươi bình an trở về a.”

Bạch Miên ở trong lòng Bạch Tô, không hiểu sao cảm giác ủy khuất lại trỗi dậy mà bắt đầu khóc ô ô.

“Ca, phụ thân…”

Nhìn người đệ đệ mà mình yêu thương hết mực này, đang ở trong lòng mà khóc đến lợi hại, hắn biết cậu chắc phải gặp chuyện ủy khuất gì đó, đưa tay xoa xoa lưng của Bạch Miên giúp cậu thuận khí, vừa dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, về nhà là yên tâm rồi, huynh sẽ bào vệ cho đệ.”

“Được rồi, được rồi, vào nhà thôi, mấy tỷ tỷ của con cũng lo lắng lắm a.” bạch đại nhân vỗ về Bạch Miên nói.

“Khụ…khụ…các người…”. Lăng Tiêu Nghệ đứng ngoài cửa lớn, nhìn cảnh tượng tình cảm trước mắt thực sự là không muốn phá hủy, nhưng hắn cũng không thể nào mà biến thành không khí được.

Bạch đại nhân cùng Bạch Tô nhìn ra, vừa thấy người đứng bên ngoài là Lăng Tiêu Nghệ cùng vài binh lính hộ thân thì ngay lập tức quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng thánh an.”

“Hoàng thượng thỉnh ngài tha cho vi thần, vì đang lo cho hài tử mà không biết được người đến, thần thật đáng tội chết.”

Lăng Tiêu Nghệ phe phẩy chiết phiến trên tay nói: “Không sao, là do ta không cho người thông báo trước, làm hại cho Bạch đại nhân đây kinh hách rồi.”

“Vi thần không dám.” Bạch đại nhân cùng Bạch Tô cúi đầu thật thấp. Lại ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Miên không chịu quỳ xuống hành lễ, Bạch đại nhân mới hốt hoảng nói: “tiểu Miên, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với hoàng thượng mau.”

Lăng Tiêu Nghệ mĩm cười nói: “Không cần thiết đâu, các ngươi đều đứng hết lên đi.”

Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái mà bước vào trong nhà, không quên liếc nhìn Bạch Miên đang nắm lấy cánh tay của Bạch Tô. Vào phòng khách lớn, Lăng Tiêu Nghệ ngồi xuống.

Khẽ đảo mắt nhìn hết những người trong nhà Bạch Miên, từ Bạch Tô cho đến ba vị tiểu thư đang khép nép đứng một bên, Lăng Tiêu Nghệ cảm thán trong lòng.

“Toàn mỹ nhân không, không hiểu sao con chuột nhắt kia lớn lên lại không có chút nào giống với những người này.”

Bạch Tô cao lớn, khí chất bất phàm, khuôn mặt góc cạnh mà anh tuấn, đôi mày cương nghị, hai mắt phượng sắc bén. Còn ba vị tiểu thư Bạch gia kia thì khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhã, mỗi người đều đẹp đến khiến người khác phải khen ngợi, hơn hẳn đệ nhất mỹ nhân trong Di xuân viện kia.

Bạch đại nhân nhìn Lăng Tiêu Nghệ đang đánh giá xung quanh, thì sai người hầu mau chóng mang trà đến. Cả một nhà Bạch đại nhân cũng vì Lăng Tiêu Nghệ mà loạn hết cả lên.

Bạch Miên lúc còn ở trong cung thì cậu rất sợ Lăng Tiêu Nghệ, nhưng không hiểu sao khi về đến nhà, khi nhìn thấy Bạch Tô, trong lòng cảm giác sợ hãi kia cũng biến mất, trong lòng nổi lên suy nghĩ “Không muốn cùng Lăng Tiêu Nghệ quay về”.

Lúc sáng cậu thật vất vả mới xin Lăng Tiêu Nghệ cho mình về nhà để báo cho phụ thân cùng ca ca, tỷ tỷ yên tâm, Lăng Tiêu Nghệ lúc đầu nhất quyết không cho, chỉ nói để cho thái giám đến báo là được.

Cậu thật sự là năn nỉ rất vất vả hắn mới đồng ý cho cậu về, với điều kiện hắn phải đi theo.

Bạch Miên nghĩ đến việc mình sẽ bị Lăng Tiêu Nghệ bắt đi, không tự chủ mà đứng nép vào phía sau Bạch Tô, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

Nhìn đệ đệ mình có vẻ hoảng sợ, Bạch Tô đưa tay khẽ xoa đầu cậu, vòng qua bả vai ôm cậu vào lòng mà trấn an.

Tất cả hành động này đếu lọt hết vào mắt Lăng Tiêu Nghệ không sót bất cứ chi tiết nào, lửa giận trong lòng hắn cũng vì vậy mà trỗi dậy. Nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm lấy Bạch Miên, không hiểu sao lại thấy thật ngứa mắt, muốn một phát hất cánh tay đó ra xa khỏi người Bạch Miên.

Cao giọng Lăng Tiêu Nghệ nói: “Bạch Miên qua đây!”

Bạch Miên nép vào người Bạch Tô lắc đầu liên tục, ánh mắt sợ hãi không ngừng nhìn về phía Lăng Tiêu Nghệ.

Hắn thật sự phát hỏa nha, con chuột nhắt kia dám không nghe lời của hắn a…

Ánh mắt Lăng Tiêu Nghệ dần âm trầm, lạnh lùng nói: “Ta nói một lần nữa, ngươi có qua hay không?”

Nhìn Lăng Tiêu Nghệ sắp nổi giận, Bạch Miên run rẩy bỏ Bạch Tô mà bước qua bên cạnh hắn.

Bạch Tô nhìn Lăng Tiêu Nghệ, ánh mắt cũng có chút âm trầm…

Nhìn Bạch Miên đứng cạnh mình, Lăng Tiêu Nghệ lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, bỏ qua ánh mắt dò xét của Bạch Tô nói: “Tối hôm qua, tiểu Miên là ở cùng ta trong cung, hôm qua người bắt hắn đi là do các hoàng tử làm. Bọn hài tử đó muốn tiểu Miên làm nương của chúng a. Mà hôm nay ta đến đây, cũng là muốn nói chuyện này, ta muốn để Tiểu Miên vào trong cung sống với ta , nói thẳng ra là ta muốn lấy hắn làm phi tử của mình, không biết ý của Bạch đại nhân như thế nào?”

Bạch Đại nhân cùng Bạch Tô nghe Lăng Tiêu Nghệ nói xong thì có chút ngốc lăng.

Bạch Miên là người phản ứng đầu tiên, cậu chạy nhanh vào lòng Bạch Tô, nhìn Lăng Tiêu Nghệ nói: “Ca, ta không muốn a, ta không muốn đi đâu a…ô…ô…”

Bạch Tô đưa Bạch Miên ra phía sau mình, ý muốn bảo hộ cho cậu, mà nhìn hình ảnh này Lăng Tiêu Nghệ hai mắt đếu phát hỏa.

Bạch đại nhân ấp úng nói: “Hoàng thượng….chuyện này…tiểu Miên là nam nhân a, sao có thể làm phi tử cho ngài được…”

“Không quan trọng, dù sao ta cũng không có duyên với nữ nhân, mà tiểu Miên lại hợp ý với ta, làm ta rất vui vẻ, hơn nữa mấy hoàng tử kia cũng thích hắn vô cùng.”

Liếc nhìn biểu tình có chút lung lay của Bạch đại nhân, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng nói thêm vào: “Bạch đại nhân đây là người rất trung thành với đất nước này a, mấy đời nhà của Bạch đại nhân đều là thanh quan trong sạch, tất cả đều vì tiên hoàng, vì đất nước này, mà ngươi cũng biết ta ở trong cung nhàm chán, suốt ngày ra khỏi cung, nay có tiểu Miên bên người khiến ta rất vui vẻ, có lẽ vì tiểu Miên mà ta sẽ không trốn ra ngoài nữa, sẽ chăm chỉ mà phê duyệt tấu chương a.”

Bạch đại nhân nghe Lăng Tiêu Nghệ giãi bày, hai mắt đẫm lệ rưng rưng, thần tình hào sản lấp lánh kiên định nói: “Hoàng thượng, nếu hoàng thượng nói như vậy thì tiểu Miên cứ để vào trong cung sống đi, dù sao ở bên ngoài nó cũng chỉ là hài tử trẻ người non dạ, nếu vào cung có làm gì phật ý mong ngài lượng tình mà bỏ qua cho nó, mong hoàng thượng như lời nói hôm nay mà chăm lo làm việc không gây thêm chuyện nữa a.”

“Phụ thân…”. Nghe Bạch đại nhân nói, Bạch Tô cùng Bạch Miên đồng thời hét lên.

Lăng Tiêu Nghệ ở một bên cười gian xảo, thần tình khiêu khích nhìn Bạch Tô.

Bạch Tô nắm chặt lấy tay Bạch Miên, nghiêm giọng nói: “Phụ thân chuyện này tuyệt đối không được, tiểu Miên còn nhỏ như vậy…”

“Không sao, ta sẽ dạy dỗ cho hắn a, ngươi yên tâm ta sẽ không làm cho hắn chịu bất kỳ thiệt thòi nào đâu…” Lăng Tiêu Nghệ nói xong kéo Bạch Miên đang giãy dụa vào lòng mình. “Ta việc triều chính còn nhiều, không tiện ở lâu, hôm nay ta đến đây chỉ để nói như vậy, bây giờ thì hồi cung.”

Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái, ôm Bạch Miên rời khỏi Bạch gia.

Bạch Tô nhìn bóng lưng khuất dần của bọn họ, tức giận đến nghiến răng, một chưởng đánh xuống chiếc bàn bên cạnh.

Bạch đại nhân hoàng hốt nói: “Con làm cái trò gì vậy hả? Tiểu Miên vào trong cung có lẽ sẽ tốt hơn ở bên ngoài, được phục vụ hoàng thượng là một vinh hạnh có biết không hả?”

Bạch Tô nhìn Bạch đại nhân, không thể nói lại, cũng không thể làm trái ý thánh chỉ, chỉ đành phải thở dài một cái, nói: “Mong sao hoàng thượng tính tình chỉ là ham chơi thức thời, hai ba ngày nữa chán rồi sẽ thả Tiểu Miên về.”

Ba vị tỷ tỷ ở bên cạnh không thể nói gì chỉ đành nước mắt lưng tròng mà khóc thút thít…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.