CHƯƠNG 9:
Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Tô, lửa giận lại nổi lên nổi lên trong lòng. Hắn cũng không rõ vì sao nhưng hắn cảm thấy được người này là mối đe dọa lớn nhất trong mối quan hệ của hắn và Bạch Miên.
“Ngươi không nghe ta nói là hãy cút đi rồi hay sao? Tại sao còn đứng đây?”. Lăng Tiêu Nghệ khó chịu, nhíu chặt hàng lông mày.
Bạch Tô không hề tỏ ra sợ hãi, đối mặt với Lăng Tiêu Nghệ kính cẩn nói: “Hoàng thượng, thần là huynh trưởng của Tiểu Miên, là người nhà của đệ ấy, tuy Tiểu Miên vào trong cung này mang danh là làm phi tần cho người, nhưng dù sao nó cũng là phận nam nhi, cũng không biết hoàng thượng đây là thật tình hay là nhất thời vui đùa với nó, Tiểu Miên còn nhỏ dại, mong hoàng thượng hãy tha cho nó một con đường để sống an ổn hơn, thần mạo muội cầu hoàng thượng hãy để Tiểu Miên quay về nhà.”
Từ lúc Bạch Miên theo hoàng thượng vào cung, Bạch Tô ở tại Bạch phủ mà lo lắng không yên, cứ ngỡ rằng hoàng thượng vốn bản tính ham chơi chỉ thích mới lạ, chơi đùa một lát sẽ chán mà bỏ. Cho nên hắn cũng không dám làm gì mạo phạm hay cướp người từ trong hoàng cung ra, mà muốn đợi cho đến khi hoàng thượng muốn vứt bỏ Bạch Miên, hắn sẽ cầu xin hoàng thượng cho mang Bạch Miên về nhà.
Nhưng tình cảnh ngày hôm nay làm hắn vô cùng chấn động, tất cả kế hoạch của hắn đều bị phá hủy hoàn toàn, hoàng thượng dường như đã không phải chơi đùa với Bạch Miên nữa, nhìn vào cử chỉ dịu dàng, ánh mắt yêu thương cùng sự độc chiếm đến đáng sợ đó…
Hắn cảm thấy vô cùng bất an…
Hắn không lo sợ hoàng thượng thật sự động tâm với Bạch Miên, mà điều hắn lo sợ nhất chính là Bạch Miên sẽ đáp lại phần tình cảm ấy…
Hắn không thể để điều đó xảy ra được, Bạch Miên đơn thuần mà hắn gìn giữ bao năm, không thể cứ như vậy bị phá hủy bởi trong tay của hoàng thượng, vì hắn biết khi Bạch Miên thực sự động tâm, cũng là lúc cả trái tim đơn thuần của cậu bị nhúng chám mà không thể nào rút ra…
Hắn sợ, sợ vô cùng, bởi vì hắn biết từ xưa đến nay bạc tình nhất chính là bậc đế vương…
Nghe Bạch Tô nói muốn hắn thả Bạch Miên về nhà, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy dường như hắn sắp mất đi thứ gì quý giá nhất của cuộc đời hắn, phẫn nộ, Lăng Tiêu Nghệ quát: “Ngươi nói bậy cái gì đó, cái gì mà chơi đùa, ngươi nghĩ ta vui đùa sao? Ngươi hãy quên chuyện này đi, Tiểu Miên sẽ phải ở trong hoàng cung này cho đến chết, cho dù ta chỉ là vui đùa hay là gì đi chăng nữa, ngươi cũng đừng có mơ tưởng đến việc Tiểu Miên sẽ được thả ra, hắn cho dù có chết cũng phải chết trong hoàng cung này, số phận của hắn là do ta định đoạt, không tới phiên ngươi nghĩ ngợi đâu.”
Nghe Lăng Tiêu Hàn nói, Bạch Tô sửng sốt mà nhìn hắn, trong lòng một cỗ lửa giận tràn ngập, nếu không phải người trước mắt là hoàng thượng, là vua đứng đầu một nước, có lẽ hắn đã giết chết Lăng Tiêu Nghệ ngay tức khắc.
Nhìn biểu tình giận dữ nhưng không làm gì được của Bạch Tô, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Mở miệng khiêu khích: “Mà ta thấy Bạch đại nhân đây, thân làm huynh trưởng của Tiểu Miên, nhưng là cho dù có là huynh trưởng thì cũng không phải bảo hộ đệ đệ mình quá mức như vậy chứ, lại còn những hành động thân mật kia, ta nói, ngươi không phải là có ý tứ gì với đệ đệ mình đấy chứ hả?”
Bạch Tô nghe Lăng Tiêu Nghệ nói thì cảm thấy đầu óc như nổ tung, mặt không tự chủ mà hóa xanh, dùng ánh mắt kinh hoảng mà nhìn Lăng Tiêu Nghệ. Lắp bắp nói:
“Hoàng thượng, người không nên nói những lời như vậy, ta và Bạch Miên là huynh đệ thì làm sao có thể có loại tình cảm này được…”.
Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Tô tuy ngoài miệng luôn chối bỏ điều đó, nhưng nhìn cái biểu tình kia thì biết được rằng mình đã đoán trúng tâm tư sâu kín nhất của người nam nhân này.
Nếu không biết thì hắn có thể cho rằng Bạch Tô đối với Bạch Miên là tình cảm huynh đệ, chỉ vì quá yêu thương với Bạch Miên nên mới có những hành động thân mật như thế, vốn chỉ là muốn khiêu khích với Bạch Tô, không ngờ lại nhận được đáp án như vậy…
Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy dường như mấy sợi dây thần kinh của mình cũng đã căng cứng đến vỡ tung ra, tại sao tên kia lại có thể ôm ấp loại tình cảm này với Bạch Miên chứ, không thể chấp nhận được, Bạch Miên là của hắn, không ai có quyền được phép mơ tưởng đến cậu, ngay cả suy nghĩ cũng không được phép…
Tức giận cùng phẫn nộ nhưng không thể nào phát tác, Lăng Tiêu Nghệ nén giận nói: “Tốt nhất là ngươi không nên có loại suy nghĩ này, Tiểu Miên hiện tại đã trở thành người của ta rồi, ngươi hiểu ý của ta nói chứ hả? ta không muốn một lần nào nữa nhìn thấy cảnh tượng như vừa nãy, cho nên ngươi hãy tự biết mà kiềm chế bản thân lại.”
“Còn bây giờ ta mệt, muốn nghỉ ngơi.” Nói xong Lăng Tiêu Nghệ phất tay áo rời đi, không hề nhìn thấy được Bạch Tô đứng phía sau, khuôn mặt nhợt nhạt, hai tay nắm thành quyền chặt đến nỗi hiện rõ cả gân xanh.
Lăng Tiêu Nghệ rời đi một lúc lâu, Bạch Tô mới hồi tỉnh lại tinh thần mà bước ra khỏi hoàng cung, trong lòng vô cùng rối loạn.
Bạch Miên của hắn đến cuối cùng vẫn rơi vào tay của hoàng thượng rồi…
Hắn phải làm sao đây…, rốt cuộc hắn nên làm sao mới tốt đây…
Còn đang trong suy tư, Bạch Tô không hề nhận thấy có một người đang đi theo phía sau của mình.
Khi đến một nơi vắng người qua lại, bóng người đi theo Bạch Tô mới bước ra, chắn đường hắn.
Bạch Tô nhíu mày nhìn người trước mắt.
Là một cung nữ, tuổi độ 18 hay 19, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp, rất thiện lương.
“Xin hỏi vị cô nương đây có chuyện gì cần nói với tại hạ sao?”. Bạch Tô tao nhã nói.
“Nô tỳ là Vân Nhi, là người hầu hạ bên cạnh Tiểu Miên, hôm nay mạo muội chắn đường Bạch công tử, cũng vì có vài điều muốn nói.”
“Người hầu bên cạnh Tiểu Miên…”. Bạch Tô nhíu mày, chăm chú nhìn Vân Nhi.
“Bạch công tử không cần phải đa nghi, ta thật sự là người hầu hạ bên cạnh Tiểu Miên, lúc nãy ta thấy được các ngươi cùng hoàng thượng khắc khẩu với nhau, không những vậy ta còn biết Bạch công tử đây thường hay vào cung mà nhìn Tiểu Miên từ xa, tâm tình của ngươi, ta cũng có thể biết rõ…”. Vân Nhi không ngần ngại thẳng thừng nói.
Bạch Tô nhìn Vân Nhi sau đó nở một nụ cười đạm mạc: “Không ngờ được một tiểu nha hoàn lại có thể có lời nói sắc sảo như vậy…, hảo, thật đáng thưởng thức a, vậy cô nương đây là có chuyện gì muốn nói với ta.”
Vân Nhi nhìn thẳng vào Bạch Tô, nói: “Ta muốn ngươi đưa Tiểu Miên rời khỏi hoàng cung, sau đó đem Tiểu Miên giấu đi một thời gian có được hay không?”
Nghe Vân Nhi nói, Bạch Tô không thể giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt mình, nói: “Ta có thể hỏi lý do được hay không?”
“Lý do rất đơn giàn, ta không muốn một người đơn thuần, đáng yêu như Tiểu Miên phải sống trong hoàng cung đáng sợ này đến chết, ta muốn Tiểu Miên có thể được hạnh phúc.” Vân Nhi nói, ánh mắt có chút đượm buồn.
“Vân Nhi cô nương không nghĩ nếu như Tiểu Miên ở lại trong hoàng cung này cũng sẽ hạnh phúc sao?”
“Chuyện đó ta không nói trước được, nhưng với hoàn cảnh hiện nay, ta nghĩ chuyện đó sẽ không thể xảy ra. Lúc nãy Tiểu Miên đã bị hoàng thượng nhốt lại trong phòng, còn có hộ vệ canh gác, không cho hắn ra ngoài. Nếu như hoàng thượng thật sự vì yêu thích mà đối xử với Tiểu Miên như vậy thì không có vần đề gì, nhưng hiện tại hoàng thượng chỉ xem Tiểu Miên như một trò chơi, ngoạn chán sẽ bỏ, mà điều ta lo sợ nhất chính là Tiểu Miên sẽ lún vào đó quá sâu, để sau này không thể nào mà sống như lúc trước được nữa…”. Vân Nhi nói ra những gì mà mình luôn canh cánh trong lòng bấy lâu nay…
Bạch Tô trầm ngâm suy nghĩ, mở miệng nói ra nghi vấn của mình: “Nhưng ta không nghĩ vậy, có thể là hoàng thượng cũng thật sự thích Tiểu Miên…”
“Không thể nào!”. Vân Nhi lập tức phủ nhận ngay nghi vấn của Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn cô đầy khó hiểu.
Vân Nhi giải thích: “Bạch công tử, người biết Lưu Huân, Lưu tướng quân hay không?”
“Biết, là Lưu Huân hiện tại đang ở ngoài biên cương sao? Người này thì có liên quan gì?”
“Người mà hoàng thượng thật sự yêu thích chính là Lưu Huân, hai người là bạn từ nhỏ với nhau, ta cũng không biết hoàng thượng yêu thích Lưu tướng quân này từ lúc nào, chỉ có điều hoàng thượng luôn sủng ái hắn, cho hắn những gì hắn muốn, phong chức vị, cũng không muốn ràng buộc mà cho hắn đi du sơn ngoạn thủy, ra ngoài biên cương hưởng lạc với mỹ nhân.”
“Hoàng thượng là đơn phương đối với Lưu Huân, cả hoàng cung này ai cũng biết chuyện đó cả, ngày nào hoàng thượng cũng trông chờ từng là thư của hắn, nhưng tên Lưu Huân kia lại là một con cáo gian manh a, hắn biết rõ hoàng thượng yêu thích nên sủng ái hắn vô hạn, hắn lại giả vờ như không biết, dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà lên mặt, tha hồ ăn chơi, đùa giỡn mỹ nhân.”
“ những quý phi trong hoàng cung này, người nào mà được hoàng thượng sủng ái nhất, hắn đều đùa giỡn cho đến không còn chút danh dự nào mà phải ra đi, chính bản thân hắn không muốn hoàng thượng sủng ái ai cả, ngoại trừ hắn, nhưng hắn chỉ muốn nhận vào mà không muốn trả lại…”
“Cho nên ta nói, hoàng thượng tuy biết nhưng vẫn để mặc hắn như vậy, chứng tỏ, hoàng thượng yêu thương hắn rất nhiều, mà Tiểu Miên thì không thể nào mà chiếm được tình cảm của hoàng thượng như hắn được, điều ta lo nhất chính là để tên Lưu Huân kia biết chuyện, không biết hắn sẽ làm gì Tiểu Miên nữa, còn hoàng thượng cũng sẽ đến một lúc nào đó chơi đùa chán rồi sẽ bỏ rơi Tiểu Miên, lúc đó Tiểu Miên sẽ không biết sống như thế nào…”. Vân Nhi càng nói, giọng càng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng mà nhìn Bạch Tô…
Bạch Tô nhìn vị nữ nhân xinh đẹp trước mặt mình, trong đôi mắt tràn đầy bi thương, không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút đồng cảm.
“Ta nói câu này có hơi mạo muội, nhưng ta thắc mắc có phải Vân Nhi cô nương đây thích hoàng thượng sao?”
Vân Nhi nghe Bạch Tô nói, hai mắt tròn xoe trong suốt nhìn hắn, đột nhiên cô phì cười nói: “Bạch công tử thật biết nói đùa, nữ tỳ thân phận thấp kém như vậy, nào dám có ý nghĩ trèo cao như vậy…”
“Nếu như hôm nay cô nói những lời này với ta, nhưng cô không có ý tứ nào với hoàng thượng, vậy không lẽ là….”. Bạch Tô càng nói lại càng sửng sốt…
Vân Nhi khẽ cười nhìn Bạch Tô nói: “Đúng vậy, ta cũng giống như Bạch công tử đối với Tiểu Miên vậy…”
Hai người đều lâm vào trầm mặc, sau đó nhìn nhau mà cười lớn.
Bạch Tô xoa xoa cái trán của mình nói: “Chúng ta thật là thất bại a, tình cảm đều hướng về một người, nhưng người kia thì lại không biết một chút nào, vô tâm vô phế chỉ biết ăn rồi ngủ, nhưng mà Vân Nhi cô nương biết tình cảm của ta đối với Tiểu Miên như vậy, không cảm thấy kì lạ chút nào sao?”
“Mỗi người đều có một lý do riêng của mình, không ai đều hoàn hảo cả, có phải hay không?”. Vân Nhi tươi cười nói.
Bạch Tô nhìn Vân Nhi trong lòng không khỏi cảm phục người nữ nhân này, vừa xinh đẹp, tính tình lại rất tốt, rất hiểu lòng người…
Bạch Tô nói: “Nếu như đúng lời của cô nói thì ta nên đưa Tiểu Miên ra khỏi cung, để tránh những tổn thương sau này đối với cậu ấy, nhưng hiện tại hoàng thượng canh gác cẩn mật như vậy, làm sao có thể đưa Tiểu Miên ra ngoài.”
“Ta nghĩ, bây giờ Bạch công tử nên tìm cách gọi Lưu Huân về hoàng cung này…”. Vân Nhi suy nghĩ một lát rồi nói.
“Gọi Lưu Huân về, chuyện này…”
“Không sao đâu, nếu như Lưu Huân về, hoàng thượng nhất định sẽ bám lấy bên người hắn, lúc đó ta đưa Tiểu Miên ra ngoài, nếu như hoàng thượng phát hiện thì cũng sẽ nghĩ là do Lưu Huân nổi cơn nhàm chán mà đuổi Tiểu Miên đi mà thôi, lúc đó hoàng thượng sẽ không bao giờ cho người bắt Tiểu Miên quay về hoàng cung một lần nào nữa đâu…”
Bạch Tô sau khi nghe những gì Vân Nhi nói thì gật đầu tán thành, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì liền nói: “Vậy còn Vân Nhi cô nương…”.
Vân Nhi ánh mắt ảm đạm, buồn bã nói: “Còn ta sao? Có lẽ ta sẽ ở lại trong hoàng cung đó a…”
Nhìn ánh mắt u buồn của cô, Bạch Tô có chút đau lòng, nắm lấy cánh tay của Vân Nhi nói: “Nếu như Vân Nhi cô nương không chê nhà chúng ta quá nhỏ, thì hôm đó cô hãy mang theo đồ đạc, ta sẽ mang cô ra khỏi hoàng cung…”
Một tia vui mừng xẹt qua mắt của Vân Nhi, cả khuôn mặt đều mang theo hạnh phúc mà nói: “Ta không có chê đâu a, ta thật sự rất muốn ra khỏi hoàng cung, muốn sống cuộc sống mà mình mong muốn…ta…”
Bạch Tô vẫn mĩm cười mà nhìn Vân Nhi, ánh mắt cũng tràn đầy sự cổ vũ, ủng hộ.
Vân Nhi có chút đỏ mặt cúi đầu nói: “Bạch công tử thứ lỗi, ta ra ngoài đã lâu, có lẽ ta nên quay lại Lân cung thôi…”
Nói xong Vân Nhi xoay người chạy đi thẳng. Bạch Tô đứng tại nơi đó nhìn bóng dáng Vân Nhi khuất bóng rồi mới xoay người bước đi.
Lăng Tiêu Nghệ sau khi nói chuyện với Bạch Tô xong thì đi thẳng đến ngự thư phòng. Hắn tuy ngồi phê duyệt tấu chương nhưng tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến những gì Bạch Tô nói lúc nãy…
Còn đang suy nghĩ thì Tiểu Trụ tử từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào hành lễ nói: “Hoàng thượng, có thư từ Lưu tướng quân ngoài biên cương đưa về…”
Lăng Tiêu Nghệ nhìn Tiểu Trụ Tử, nói: “Đưa đây…”
Cầm lấy phong thư mà mình vẫn mong chờ bấy lâu nay, nhưng Lăng Tiêu Nghệ lại không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
Đọc xong phong thư chỉ có vẻn vẹn vài ý đơn giản, Lăng Tiêu Nghệ hừ lạnh bình thản, nói: “Hừ! chơi đùa mỹ nhân ở bên này chán rồi, lại chạy sang vui đùa với nữ nhân bên Miêu cương, còn đòi cưới thê nữa…”.
Lăng Tiêu Nghệ không chút do dự mà xé nát bức thư kia, bình thản mà phê duyệt tiếp tấu chương.
Tiểu Trụ Tử nhìn hoàng thượng của mình mà kinh ngạc hết sức, chưa lần nào hoàng thượng lại dứt khoác mà xé đi bức thư của Lưu Huân cả, những bức thư trước, hoàng thượng đều cầm lấy mà đọc nhiều lần, sau đó cất vào một cái hộp nhỏ. Ngày nào cũng mong những lá thư từ nơi biên cương xa xôi kia.
Nhưng từ lúc Bạch Miên vào trong cung này, hoàng thượng ngày nào cũng vui vẻ, ngày nào cũng tìm cách mà trêu chọc Bạch Miên, tìm cách làm cho cậu bồi bên cạnh chứ không phải chơi đùa cùng đám hoàng tử cùng công chúa kia, dường như chính bản thân hoàng thượng cũng quên mất một người tên Lưu Huân ngoài vùng biên cương, quên mất việc mong đợi những lá thư từ người kia.
Tiểu Trụ Tử thật sự vui mừng a, cuối cùng thì hoàng thượng cũng đã tìm được cho mình một người chân chính để yêu thương…
Tiểu Trụ Tử vui mừng mà lá gan cũng có chút lớn hơn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, Lưu tướng quân như thế, ngài không tính làm gì sao?”
Lăng Tiêu Nghệ nhìn Tiểu Trụ Tử một cái xem thường, sau đó bình thản nói: “Làm gì là làm gì, hắn chơi chán thì sẽ ngừng thôi.”
Lăng Tiêu Nghệ sau khi nói xong thì cũng cảm thấy có chút giật mình với chính bản thân của hắn. Hắn tại sao lại có thể bình thản như vậy, người mà hắn yêu từ rất lâu đi chơi đùa cùng nữ nhân, đòi cưới thê, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu hay mất mát chút nào, tâm trạng hắn vẫn luôn bình thản như vậy mà đối với Lưu Huân. Nhưng tại sao, đối với Bạch Miên thì hắn lại có những cảm giác kia, hắn đối với cậu đầy độc đoán, đầy chiếm hữu, không muốn cậu ở gần bất kì ai, ngoại trừ chính bản thân của mình…
Rốt cuộc thì hắn yêu ai đây? Rốt cuộc tình yêu là gì?
Bỏ chiếc bút xuống nghiên mực, Lăng Tiêu Nghệ biểu tình mờ mịt nhìn về nơi xa, nói: “Tiểu Trụ Tử. ngươi thử nói xem, tình yêu là gì hả?”
Tiểu Trụ Tử nhìn Lăng Tiêu Nghệ suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Yêu, chính là trong lòng luôn chỉ có người đó, cho dù chính mình bị thương cũng muốn làm cho người đó hạnh phúc…”
“Nguyện ý đánh đổi tất cả chỉ vì muốn người đó nở một nụ cười, chỉ mong sao cho người đó không bao giờ rơi nước mắt. Chỉ muốn có một mình người đó, muốn người đó cũng chỉ nhìn mình, cười với mình, nguyện ý vì người đó mà làm hết thảy…”
Lăng Tiêu Nghệ nghe Tiểu Trụ Tử nói, trong đầu hắn dường như có gì đó lóe sáng. Không nói tiếng nào đã đứng dậy chạy ra khỏi thư phòng.
Tiểu Trụ Tử đứng ngốc lăng tại chỗ, tự hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy a, ta chỉ là đọc lại một đoạn trong sách ra mà thôi a.”