CHƯƠNG 27: CHÚ NHẬN LẦM NGƯỜI RỒI
“Đình Đình, cậu muốn mua cái gì a?” Sau khi tan học, Phú Đình Đình hêu Từ Trạch Á cùng đi mua đồ, bởi vì là bằng hữu nên Từ Trạch Á không có cự tuyệt.
“Cái này?” Phú Đình Đình nghĩ nghĩ nhìn Từ Trạch Á hỏi “Nam sinh các cậu thích cái gì nhất vậy?
Thích cái gì thì cậu thật đúng là chưa từng nghĩ đến, “Cái kia kỳ thật tớ cũng không rõ lắm” Từ Trạch Á nói tuy rằng không biết Phú Đình Đình mua quà cho người nào, nhưng cậu tựa hồ cũng không biết đề xuất ý kiến gì để tham khảo nữa.
“Cũng đúng, cậu cái gì cũng không thiếu hẳn là cậu cũng không đặc biệt để ý gì đó đi?” Phú Đình Đình nhìn Từ Trạch Á nói rồi sau đó lại vội vàng cường điệu thêm “Bất quá cậu cũng không nên tự mình đa tình, tớ cũng không phải là mua quà cho cậu
“Tớ không có” Từ Trạch Á thành thật nói, rồi sau đó lại hỏi “Cậu là mua quà sinh nhật hay là mua cái gì a?
“Ừ” Phú Đình Đình gật gật đầu.
“Kia, nếu không tặng cà-vạt hoặc là kẹp cà-vạt?” Từ Trạch Á đề nghị nói quả thật ở phương diện này không hề có kinh nghiệm.
“Này sao? Cũng không tệ lắm, đi, chúng ta đi nhìn kỹ rồi nói” Phú Đình Đình kéo Từ Trạch Á vào một tiệm Chanel.
“Oa, cái giá này?” Từ Trạch Á không thể không kinh ngạc, một cái cà-vạt thực bình thường cũng đã hơn mười vạn, không thể không phủ nhận nơi này không phải chỗ cho người như cậu có thể tới.
“Cậu làm gì mà kinh nhạc như vậy?” Nhìn Từ Trạch Á mở lớn miệng, Phú Đình Đình hỏi kỳ thật nói so ra thì nhà Từ Trạch Á hẳn là có nhiều tiền hơn nhà cô, nếu không phải Phú lão ba yêu quý của cô ngại bần hàn thì cũng sẽ không cật lực tác hợp cô với Từ Trạch Á như vậy.
“Không có gì” Cậu quả thật không nên kinh ngạc, bởi vì lần trước baba mua cho cậu quần lót cho cậu mỗi cái đều không sai biệt mấy vạn khối, cho nên so về cái này cậu cũng không cần kinh ngạc, chính là trong lòng vẫn không nhịn được mà tặc lưỡi.
“Cậu xem cái này thế nào?” Phú Đình Đình cầm một chiếc cà-vạt sọc đỏ trắng lên hỏi Từ Trạch Á.
“Tớ thấy cũng được lắm” Tuy rằng cậu không có dùng cà-vạt bao giờ nhưng cậu thường thấy cái baba Mộ Dung Lăng Phong đeo trên cổ cũng giống cái này, nhìn cực kỳ đẹp trai nha.
“Vậy lấy cái này đi” Phú Đình Đình hào phóng đem cà-vạt đến quần tính tiền, đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.
“Tiểu thư thực tinh mắt, cái cà-vạt này rất hợp với bạn trai của cô” Cô nhân viên chuyên nghiệp hóa nhìn nhìn Từ Trạch Á nói
Bạn trai? “Cái kia, tôi ———–“
“Đúng vậy, rất hợp với bạn trai của tôi” Phú Đình Đình cắt ngang lời Từ Trạch Á giành nói trước một bước
“Cậu ——” Từ Trạch Á không rõ cho nên nhìn Phú Đình Đình, không rõ vì cái gì mà Phú Đình Đình lại nói cậu là bạn trai của cô
“Được rồi, đi thôi” Phú Đình Đình lại kéo Từ Trạch Á đi ra cửa tiệm.
“An Bình? An Bình? Là cậu sao?
Thời điểm Từ Trạch Á còn đang vì câu “bạn trai” kia mà nghi hoặc, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại, cậu ngẩng đầu nhìn xem, tuy rằng là một nam nhân rất tuấn tú, nhưng cậu tựa hồ cũng không biết, “Cái kia, chú nhận lầm người rồi
“Nhận lầm người?” Khí suất trên mặt Lạc Tuấn Tiệp bị bịt kín bởi một tầng thất vọng, đúng vậy, An Bình cho dù còn sống cũng không thể trẻ tuổi như vậy, “Cái kia, cậu không biết Từ An Bình sao?” Lạc Tuấn Tiệp lại hỏi
Từ An Bình? Cùng một họ nhưng cậu cũng không biết, “Cái kia, thực xin lỗi, tôi không biết
Không biết? Không có khả năng, hắn không tin, nếu như hai người không có vấn đề gì đó, anh không tin nam hài này bộ dạng lại giống An Bình đến như vậy.
“Tiểu Á, chúng ta nhanh đi thôi” Phù Đình Đình kéo Từ Trạch Á, tuy rằng nam nhân trước mắt này đẹp trai đến nỗi có thể làm cho tất cả nữ nhân mắt biến thành hình trái tim, chính là cô đã có người trong lòng rồi, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn nhiều vài lần, ngoài ra cảm giác gì cũng không có.
“Ừ” Từ Trạch Á cùng Phú Đình Đình đi ra khỏi tiệm.
“Tuấn Tiệp, làm sao vậy?” Nữ nhân đi cùng Tuấn Tiệp hỏi
“Không có gì, cậu bé kia rất giống một người bạn trước kia của tôi” Nhìn theo bóng dáng Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp thật lâu mới thu hồi ánh mắt. Trực giác nói cho hắn biết, nam hài kia tuyệt đối có quan hệ với An Bình