CHƯƠNG 36: HÒA GIẢI KHÔNG DỄ DÀNG
“Hi —-” Đẩy cửa, Hải Minh Vũ cùng người bên trong thân thiết chào hỏi, không có biện pháp, ai bảo hắn nhận cái nhiệm vụ kia cơ, nói là nhận còn không phải bị người nào đó ép đến thăm dò “tình địch”.
“Ngồi đi” Lạc Tuấn Tiệp kêu Hải Minh Vũ ngồi xuống sô pha, tự mình rót hai ly cà phê bưng tới
“Cảm ơn” Tuy rằng là hắn đến đây, nhưng thật không biết phải mở miệng thế nào, dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì
“Là Mộ Dung Lăng Phong kêu cậu tới sao?” Nhìn Hải Minh Vũ, Lạc Tuấn Tiệp hỏi đối với chuyện Hải Minh Vũ đến hắn cũng không có kinh ngạc, dù sao hắn về sau sớm hay muộn gì cũng vẫn phải gặp mặt.
“Cái gì kêu với không kêu, tuy rằng cậu cùng Lăng Phong từng có khúc mắc, nhưng chúng ta cũng không có” Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Hải Minh Vũ cười nói hắn cùng Lạc Tuấn Tiệp đích xác là không có quá tiết, hắn tin tưởng nếu không phải “kẹp” theo Mộ Dung Lăng Phong thì hắn với Lạc Tuấn Tiệp không phải là đối tác làm ăn thì cũng là bằng hữu thân thiết.
“Chúng ta không có, cho nên cậu tới tôi rất hoan nghênh” Lạc Tuấn Tiệp cũng thẳng thắn thừa nhận nói đối với người không liên quan hắn cũng không có địch ý, mà hắn cùng Mộ Dung Lăng Phong trước đây cũng đã là cái dạng này rồi.
“Nghe nói cậu chuẩn bị phát triển ở trong nước, về sau còn phải thỉnh chỉ giáo nhiều hơn” Hải Minh Vũ khách khí nói
“Những lời này hẳn là tôi phải nói, tuy rằng tính toán phát triển ở trong nước, bất quá còn phải cân nhắc, kỳ thật tôi cũng chỉ là đột nhiên đánh chủ ý, nếu không phải gặp được Tiểu Á nói không chừng tôi cũng không có ý định phát triển ở trong nước” Nhấc ly cà phê, Lạc Tuấn Tiệp vừa uống vừa nói
Nghe Lạc Tuấn Tiệp nói như vậy, Hải Minh Vũ trong lòng cả kinh, quả nhiên là vì Tiểu Á, xem ra chuyện này rất phức tạp. “Cái kia, Tiểu Á là vô tội, chẳng lẽ cậu thực sự muốn làm tổn thương Tiểu Á sao?
“Tôi đương nhiên không nghĩ sẽ làm Tiểu Á bị tổn thương, đúng ra là không muốn làm Tiểu Á bị tổn thương, mà Tiểu Á là con của An Bình cho nên tôi nhất định phải bảo hộ thằng bé, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương nó” Lạc Tuấn Tiệp kiên định nói tuy rằng hắn đã tìm đứa nhỏ của An Bình rất nhiều năm, lại không tưởng tượng được Mộ Dung Lăng Phong lại tìm được rồi, nhưng lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mộ Dung Lăng Phong thực hiện được.
“Nếu hiện tại Tiểu Á rất hạnh phúc rồi thì sao? Cậu sẽ không tính toán phá hoại hạnh phúc của Tiêu Á chứ?” Hải Minh Vũ dùng lý hiểu tình hỏi
“Tôi không cho rằng Mộ Dung Lăng Phong không có toan tính, cậu ta chính là đem Tiểu Á trở thành vật thay thế cho An Bình, cậu ta đây là đang tổn thương Tiểu Á cho nên tôi tuyệt đối không cho phép, chuyện mười năm trước thế nào không phải cậu không biết rõ
“Tôi biết rõ nhưng là ——
“Mười năm trước Mộ Dung Lăng Phong tổn thương An Bình sâu sắc như vậy, mười năm sau cậu ta không có tư cách lại làm tổn thương đến đứa nhỏ của An Bình” Nói xong, Lạc Tuấn Tiệp liền trở nên phẫn nộ đứng bật dậy.
Ai, ân ân oán oán yêu hận tình thù này thực sự là mệt mỏi quá nha, Hải Minh Vũ trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc trước hắn không có đem mình liên lụy vào, bằng không hiện tại hắn cũng có phần phiền não rồi, chính là hắn không rõ, vì cái gì đã qua mười năm, ân oán hai của người kia chẳng những không hề hóa giải mà còn trở nên càng ngày càng sâu, chẳng lẽ là vì Tiểu Á sao? “Tôi tin Lăng Phong sẽ không làm tổn thương Tiểu Á
“Chuyện này không phải cậu nói tin tưởng là có thể đúng được, mười năm trước tôi cũng tin tưởng cậu ta sẽ không làm tổn thương An Bình thì cậu ấy đã không phải tổn thương rồi
“Chuyện này ——” Lạc Tuấn Tiệp nói như vậy Hải Minh Vũ thật đúng là hết chỗ nói rồi, bởi vì Lăng Phong tổn thương An Bình là sự thật, nhưng lại phủ nhận không được, chính hắn cũng tin tưởng Lăng Phong không cố ý tổn thương An Bình, nhưng Lạc Tuấn Tiệp lại không biết. “Cái kia —- kỳ thật Lăng Phong cậu ta ——–
“Cậu không cần nói tôi cũng biết, đối với Mộ Dung Lăng Phong tôi cũng không thể hiểu nhiều bằng cậu” Nhớ ngày đó bọn họ vẫn là bạn bè thân thiết, có thể cuối cùng chung quy là —— bất quá hắn không có hối hận, nếu như có thể quay trở lại hắn tuyệt đối vẫn sẽ làm như vậy.
“Tôi nghĩ các cậu lúc ấy khẳng định là có hiểu lầm, vẫn là cùng ngồi lại hảo hảo nói chuyện sẽ tốt hơn” Hải Minh Vũ đề nghị.
“Không thể có chuyện đó” Lạc Tuấn Tiệp không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt, mười năm trước không thể nói chuyện được tất yếu mười năm sau cũng sẽ như vậy.
Aizzz, hắn thực sự là hết chỗ nói rồi, Hải Minh Vũ lại bất đắc dĩ thở dài, hắn là kẹp giữa hai bên, xem ra chuyện hòa giải cũng không phải dễ dàng.
BB, LNMACN 37+38