CHƯƠNG 77: MỘT LẦN LẠI MỘT LẦN ĐỀU TỰ TAY PHÁ HỦY
“Baba — không cần — không cần —- con không có — con thật sự không có ——–
“Tiểu Á, không có việc gì đừng sợ, có chú Lạc ở đây, yên tâm ngủ đi” Lạc Tuấn Tiệp cầm hai tay Từ Trạch Á, Từ Trạch Á quả nhiên an ổn rất nhiều, lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Lạc Tuấn Tiệp ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt bên cạnh đang ngủ say, trong lòng hắn là yêu thương cùng áy náy, giống như mười năm trước, hắn cùng An Bình còn có Mộ Dung Lăng Phong ba người bọn họ là bằng hữu thân thiết nhất, mà hắn cùng Mộ Dung Lăng Phong đều thích An Bình, tuy rằng An Bình ở thế khó xử giữa hai người bọn họ nhưng hắn nhìn ra được An Bình tựa hồ thích Mộ Dung Lăng Phong hơn, cho nên hắn chịu đựng đau xót rời đi nước ngoài, tác thành cho An Bình cùng Mộ Dung Lăng Phong, đều nói được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì cũng là một loại hạnh phúc, nhưng chỉ có chính hắn mới hiểu được hạnh phúc ấy đau đớn đến nhường nào, nếu có thể lựa chọn thêm một lần nữa hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, nếu lúc trước hắn không buông tay thì có lẽ hiện tại An Bình vẫn còn sống, mà Tiểu Á cũng sẽ không gặp lại con người độc thủ kia.
“Tại cậu ta, đều tại cậu ta —–” Lạc Tuấn Tiệp vò vò đầu mình trách cứ nói
“Chú Lạc ——-“
“Tiểu Á, con như thế nào lại tỉnh rồi? Có phải chú Lạc làm ồn con hay không?” Lạc Tuấn Tiệp đỡ Từ Trạch Á đang muốn ngồi lên
“Không phải, chú Lạc, cảm ơn chú” Nhìn bàn tay Lạc Tuấn Tiệp đang nắm lấy tay mình Từ Trạch Á cảm kích nói mà hôm nay bàn tay ấy cũng là thứ ấm áp duy nhất trong lòng cậu.
“Tiểu Á, thực xin lỗi, nếu không phải tại chú không bảo vệ tốt cho con, con cũng sẽ không ——–
“Chú Lạc, không trách chú, lúc trước là do con tự lựa chọn, chính là ngày đó con quá ngây thơ tự cho là đúng” Từ Trạch Á kéo bàn tay Lạc Tuấn Tiệp đang tự trách mà vỗ vỗ lên đầu. Hơi ngượng một chút nha.
“Không, nếu lúc trước chú nói rõ bản chất của Mộ Dung Lăng Phong cho con có lẽ con cũng sẽ không —–
“Chú Lạc, chú biết chú ta từ trước sao?” Mỗi lần gặp chú Lạc chú Lạc cũng nói chuyện của cậu, nhưng cậu lại chưa bao giờ để ý qua, bây giờ nghĩ lại chú Lạc cùng baba ruột của cậu giữa bọn họ khẳng định tồn tại quan hệ gì đó mà cậu không biết.
“Chuyện này con không biết? Lần trước chú hỏi con nói với con ——, chú còn tưởng rằng con đã biết rồi?
“Lần trước?” Từ Trạch Á nghĩ nghĩ, lần trước chú Lạc hỏi cậu cậu còn tưởng là nói chuyện người kia kết hôn với mẹ, không nghĩ tới lại là chuyện kết giao giữa người kia với baba, những chuyện này vốn là cậu không có biết. “Chú Lạc, đối với chuyện chú ta cùng baba con, một chút con cũng không biết a, bởi vì chú ta nói chuyện của baba là do mẹ con nói cho chú ta, cho nên ——-“
“Khi đó chú nghĩ là con biết rồi, cho nên —— ai” Lạc Tuấn Tiệp thở dài một tiếng, thật đúng là trách hắn, nếu khi đó hắn nói rõ một chút thì chuyện hôm nay cũng sẽ không biến thành cái dạng này, Tiểu Á càng sẽ không bị tổn thương.
“Chú Lạc, thực xin lỗi
“Tiểu Á, đây không phải là lỗi của con, cũng là tại chú nhất thời sơ sẩy, kỳ thật chú nên sớm nói cho con, An Bình với chú cùng Mộ Dung Lăng Phong trước kia chúng ta là bằng hữu thân thiết nhất, sau đó chúng ta đồng thời đều thích baba An Bình của con, mà baba con tựa hồ thích Mộ Dung Lăng Phong hơn cho nên chú liền lặng lẽ rời đi chúc phúc cho bọn họ, cũng không nghĩ tới Mộ Dung Lăng Phong còn làm tổn thương An Bình ——–
Thích? Baba? Nguyên lai Mộ Dung Lăng Phong vẫn luôn thích baba Từ An Bình của cậu, mà cậu chẳng qua chỉ là người thế thân cho baba mà thôi, khó trách ngày hôm qua cậu bị Mộ Dung Lăng Phong bóp cổ suýt mất mạng lúc kiệt sức cậu cũng nghe được loáng thoáng quản gia nhắc tới tên của baba cậu, có lẽ cũng là vì baba nên cậu mới tránh được một kiếp đi?
“Thế nhưng mà không phải baba của con rất sớm đã qua đời sao?
“Đúng vậy, bởi vì ngày đó cậu ấy về nhà thấy được Mộ Dung Lăng Phong với nữ nhân khác cùng một chỗ nên bỏ đi tới quán bar uống rượu kết quả liền ——–
Nguyên lai nói cho cùng Mộ Dung Lăng Phong mới thật sự là hung thủ hại chết baba cậu, đối xử với cậu tốt như vậy cũng chỉ là do cậu lớn lên giống baba, lại nghĩ muốn bù đắp tổn thương với baba cho nên mới ———- ha ha, nguyên lai người nực cười nhất lại là cậu, cậu thật sự không phải tự cho là mình đúng bình thường rồi.
“Chú Lạc, cảm ơn chú đã cho con biết những chuyện này
“Tiểu Á” Lạc Tuấn Tiệp lo lắng nhìn Từ Trạch Á.
“Chú Lạc, chú yên tâm đi, con không sao” Từ Trạch Á cười cười nhìn Lạc Tuấn Tiệp nói mà hiện tại cậu còn có thể có chuyện gì được nữa? Sự thật tàn khốc nhất càng không thể thừa nhận được thì cậu cũng biết rồi, còn có chuyện gì cậu không thể thừa nhận được nữa đây?
“Kia mau ngủ đi, chú Lạc sẽ bồi con” Vì sợ Từ Trạch Á sẽ lại gặp ác mộng, Lạc Tuấn Tiệp vẫn ngồi ở bên giường.
Nhắm mắt lại, Từ Trạch Á không có nửa điểm buồn ngủ, nằm nghiêng sang một bên, nước mắt từ khóe mắt không tiếng động chảy xuống, giống như là ông trời ban cho cậu một giấc mộng rất đẹp rất đẹp, mà hiện tại mộng đẹp cũng đã tỉnh, hết thảy đều không có, mà cậu bất quá lại trở về như trước đây, một mình như trước mà thôi, những thứ kia không thuộc về cậu chung quy không phải của cậu ————
“Mộ Dung Lăng Phong ——” Lạc Tuấn Tiệp siết chặt nắm đấm chạy vọt vào Mộ Dung gia.
“——– Lạc tiên sinh” Quản gia nhận ra Lạc Tuấn Tiệp.
“Mộ Dung Lăng Phong ở nơi nào? Mau ra đây?” Lạc Tuấn Tiệp tức giận rống lên.
“Lạc tiên sinh, lão gia không thoải mái còn chưa dậy” Quản gia ngăn cản Lạc Tuấn Tiệp đang muốn xông lên lầu.
“Chưa dậy? Cậu ta vẫn ngủ ngon quá nhỉ” Lạc Tuấn Tiệp hung hăng, căm phẫn nói hôm nay hắn nhất định phải lấy lại công đạo thay cho Tiểu Á nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên Mộ Dung Lăng Phong này.
“Lạc tiên sinh, ngài hẳn là tới vì Trạch Á thiếu gia đi? Trạch Á thếu gia hiện tại đang ở chỗ của ngài sao?” Quản gia lo lắng hỏi từ tối hôm qua đến giờ ông đều bận rộn chiếu cố Mộ Dung Lăng Phong cũng chưa kịp hỏi thăm Từ Trạch Á, ông vẫn đều nghĩ Từ Trạch Á đang ở phòng của cậu ấy, sáng sớm Mộ Dung Lăng Phong ngủ thì ông mới biết Từ Trạch Á căn bản không có trở về phòng, bất quá đang định ra ngoài tìm thì Lạc Tuấn Tiệp lại tới đây, không sai biệt lắm cũng đoán được Trạch Á thiếu gia đang ở chỗ của Lạc Tuấn Tiệp.
“Tiểu Á đang ở chỗ của tôi” Đối với một lão nhân gia như quản gia, Lạc Tuấn Tiệp vẫn rất lễ phép, dù sao hắn không thể liên quan đến người vô tội.
“Kia, Tiểu Á thiếu gia cậu ấy không có việc gì đi? Vết thương của cậu ấy?” Nhớ tới một màn kinh tâm hôm qua, quản gia hiện tại vẫn còn có chút sợ hãi đồng dạng như buổi tối mười năm trước đây, lão gia cũng nổi cơn điên như vậy, chỉ là lần này lại ——–
“Không có việc gì? Như thế nào lại không có việc gì? Tôi chính là đến hỏi Mộ Dung Lăng Phong cậu ta một chút vì cái gì lại đối với Tiểu Á như vậy, lúc trước người nào đó thề thốt cam đoan nói sẽ không thương tổn Tiểu Á nói sẽ bảo vệ Tiểu Á, mà hôm nay lại ——–
“Lạc tiên sinh, kỳ thật lão gia —–
“Tôi mặc kệ cậu ta thế nào, hôm nay tôi đến chính là muốn nói cho cậu ta biết từ nay về sau Tiểu Á sẽ không có bất cứ quan hệ gì với cậu ta nữa, tôi sẽ không để cho cậu ta thương tổn Tiểu Á một lần nào nữa” Nói xong Lạc Tuấn Tiệp lập tức rời khỏi Mộ Dung gia.
“Lạc tiên sinh —– Lạc tiên sinh ———
Quản gia vốn muốn hỏi thêm một chút chuyện liên quan đến Tiểu Á, nhưng Lạc Tuấn Tiệp đã vội vàng tiêu sái rời đi.
“Chuyện gì? Như thế nào lại ầm ĩ như vậy?” Mộ Dung Lăng Phong vỗ vỗ đầu từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt hiện đầy tơ máu.
“Lão gia, ngài vừa mới ngủ như thế nào đã thức dậy?” Quản gia vội vàng qua đỡ Mộ Dung Lăng Phong ngồi xuống sô pha.
“Ai đã tới đây sao?” Mộ Dung Lăng Phong hỏi
“Cái kia —– là Lạc tiên sinh” Kỳ thật lúc này quản gia cũng không muốn kích động Mộ Dung Lăng Phong thêm nữa.
“Lạc Tuấn Tiệp? Cậu ta tới đây làm gì?” Mộ Dung Lăng Phong tựa vào sô pha thản nhiên nói
“Lạc tiên sinh tới là — là vì —– vì Trạch Á thiếu gia đang ở chỗ của cậu ta?
“Ông nói cái gì? Tiểu Á đang ở chỗ của cậu ta?” Mộ Dung Lăng Phong lập tức ngồi dậy.
“Vâng” Quản gia vẫn có chút lo lắng nhìn Mộ Dung Lăng Phong, kỳ thật không riêng gì lo lắng cho Từ Trạch Á ông càng lo lắng cho Mộ Dung Lăng Phong hơn, chăm sóc cho Mộ Dung Lăng Phong nhiều năm như vậy có thể nói là chăm sóc cho Mộ Dung Lăng Phong từ bé đến lớn, ông so với bất luận người nào đều hiểu rất rõ tính tình Mộ Dung Lăng Phong, một khi đã nhận định thì cho dù là tan xương nát thịt cũng sẽ ———-
“Không được, tôi phải đi đón nó về” Mộ Dung Lăng Phong đứng dậy lại bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi lại ngã xuống sô pha.
“Lão gia, ngài vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi, cứ để Trạch Á thiếu gia ở chỗ Lạc tiên sinh vài ngày đi” Quản gia đề nghị, nhưng trong lòng là đang lo lắng, cho dù lão gia đi thì Trạch Á thiếu gia chưa chắc sẽ cùng lão gia trở về, dù sao tối hôm qua Trạch Á thiếu gia thiếu chút nữa bị lão gia bóp chết.
“Không được, tôi hiện tại phải đón nó trở về, làm sao có thể để nó ở chỗ Lạc Tuấn Tiệp được” Mộ Dung Lăng Phong cố chấp chống đỡ thân thể đứng lên.
“Lão gia —–” Quản gia lo lắng đỡ Mộ Dung LĂng Phong kéo kéo Mộ Dung Lăng Phong ngồi lại sô pha
“Tôi nhất định phải đi đón Tiểu Á trở về” Mộ Dung Lăng Phong như trước quật cường nói
“Lão gia, ngài nghỉ ngơi cho tốt, để tôi đi đón Trạch Á thiếu gia” Quản gia biết ông không nói như vậy Mộ Dung Lăng Phong nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên để ông đi có lẽ là thích hợp nhất.
“Được, vậy ông đi, ông nhanh đi một chút, nhất định phải đón Tiểu Á trở về” Mộ Dung Lăng Phong giục quản gia
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi” Quản gia lo lắng nhìn Mộ Dung Lăng Phong liếc mắt một cái rồi sau đó rời đi.
Tiểu Á, Tiểu Á —– Mộ Dung Lăng Phong ở trong lòng thì thào gọi chuyện tối hôm qua anh không có quên, anh nhớ rất rõ anh thiếu chút nữa liền bóp chết Tiểu Á .
Nâng hai tay lên, Mộ Dung Lăng Phong bi thương nhìn nhìn, anh như thế nào có thể ——- anh như thế nào có thể đối Tiểu Á —— anh như thế nào có thể? Anh rốt cuộc đang làm gì?
Rõ ràng anh đã nói sẽ bảo hộ thật tốt cho tiểu Á, nhưng hiện tại thương tổn Tiểu Á cũng lại là anh, nếu Tiểu Á thực sự có chuyện gì, anh làm sao có thể không phụ lòng An Bình dưới suối vàng.
Anh thực hồ đồ, anh thực hồ đồ, anh thực hồ đồ —— hai bàn tay dùng sức tát vào mặt mình, trong lòng hối hận lại bi thương, anh chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ biến thành cái dạng này, một lần lại một lần đều là tự tay anh phá hủy thứ anh muốn nhất quý trọng nhất, chẳng lẽ đây là ông trời đang trừng phạt anh sao?
BB, LNMACN – 78