Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 1: Chương 1: Mụ Mụ Muốn Kết Hôn




CHƯƠNG 1: MỤ MỤ MUỐN KẾT HÔN

Mụ mụ = mẹ: tiêu đề mình để nguyên còn trong truyện mình để là mẹ nhe =))

Mời vừa từ trường đi ra, di động Từ Trạch Á vang lên, vừa thấy hiện lên “mẹ” liền nhanh chóng bắt máy.

“Mẹ đang ở đâu vậy?

” Tiểu tử thối, không phải tôi đã bảo cậu không được gọi tôi là mẹ rồi sao, nếu để người ta biết tôi có đứa con lớn như thế này, tôi phải làm sao” Bên kia truyền đến thanh âm nữ nhân cảnh báo

” Con đã biết, Lưu Mĩ Vân tiểu thư” Từ Trạch Á bất đắc dĩ nói Mẹ cậu từng là ngôi sao điện ảnh, mười sáu tuổi thì sinh ra cậu, vì sợ người khác biết có đứa con lớn như vậy, vẫn đều bảo là con của họ hàng.

” Tôi có bạn trai mới, là mối tình đầu trước kia, gần đây có thể sẽ không trở về, tiền sinh hoạt phí tôi sẽ bảo người đại diện mang qua cho cậu” Lưu Mĩ Vân nói xong liền vội vàng cúp máy.

Cất di động, chuyện như vậy, Từ Trạch Á thấy nhưng không thể trách, dù sao bà đã nói mới quen bạn trai, không đến một tuần sẽ mang vẻ mặt như đưa đám về nhà hướng cậu khóc lóc kể lể, không phải người đàn ông kia có vợ thì cũng là người coi trọng tuổi trẻ của bà rồi đá, không thì là chính bà đá, bởi vì người kia không có tiền, đủ loại linh tinh chưa bao giờ ngừng, bà tựa hồ cũng vui chứ không mệt.

Ai, Từ Trạch Á bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu, dù sao cũng không biết lần này sẽ được mấy ngày, cậu vẫn là chạy nhanh đi mua chút đồ ăn vặt về nhà, mỗi lần mẹ cậu thất tình về nhà sẽ luôn đặc biệt ăn nhiều, phát tiết thất tình, sau đó lại liều mạng giảm béo quyết tâm ăn uống điều độ.

Từ Trạch Á đang chuẩn bị hướng bên kia đi đến bến xe công cộng, di động lại vang lên, vừa thấy lại là dãy số của mẹ cậu, vẫn là nhanh chóng tiếp máy. ” Lưu Mĩ Vân tiểu thư” Lần này Từ Trạch Á cũng không quên, “mẹ” là tuyệt đối không thể gọi.

” Tiểu Á, Tiểu Á, tôi nói cho cậu, tôi phải kết hôn” Bên kia Lưu Mĩ Vân hưng phấn nói

“Kết hôn? Con nghe không sai đi” Này lại là ai nữa đây, Từ Trạch Á khó hiểu.

“Đương nhiên không có nghe sai, tôi nói cho cậu a, Tiểu Á, hắn chẳng những không để ý tôi có con trai lớn như vậy, nhưng lại nói sau khi cưới cậu cũng có thể cùng chúng tôi ở cùng một chỗ, còn có hắn ——— còn có ————-“

“Tiểu Á, cậu có đang nghe không?

” Con đang nghe, mẹ tiếp tục

“Tiểu Á, tôi nói cho cậu, hắn chẳng những rất đẹp trai, lại là tổng tài của công ty lớn, này thực sự là trời thương ———” Lưu Mĩ Vân lại ba hoa chính chòe nói một chàng, dáng vẻ xúc động kia không phải ngôn ngữ bình thường có thể hình dung được.

“Con đã biết, mẹ, chúc phúc người” Trừ bỏ chúc phúc, Từ Trạch Á cũng không biết cậu có thể làm gì được, dù sao người mẹ này cũng tân tân khổ khổ nuôi dưỡng cậu, nếu có thể tìm được hạnh phúc, cậu như vậy cũng thật cao hứng.

“Cảm ơn Tiểu Á, cậu mau trở về dọn dẹp một chút rồi nhanh đến đây đi, vài thứ kia trong nhà không quan trọng” Lưu Mĩ Vân hảo sảng (hào phóng) nói bà hiện tại chính là kết thân với cao phú suất, mấy thứ không đáng tiền gì đó rốt cuộc cũng không dùng đến.

“Con đã biết, mẹ” Cúp điện thoại, Từ Trạch Á ngẩn người, hướng bến xe công cộng bên kia mà đi.

Ngay lúc Từ Trạch Á lên xe bus, một chiếc xe BWMs màu đen một bên liền đi ra, ngồi ở ghế sau là một nam tử đeo kính râm, nhìn không ra biểu tình, chính là khóe miệng hơi hơi cong lên, giống như mỉm cười.

“Ông chủ, cần theo sau không?” Lái xe tạm dừng một lát, cung kính hướng nam tử đằng sau hỏi.

“Không cần, trở về đi,” Thanh âm nam tử giống như rượu ngon trăm năm quý hiếm, trong trẻo mà ôn hòa.

“Vâng” Lái xe quay đầu xe lại, giẫm chân ga rít lên mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.