Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 67: Chương 67: Ngây Ra Như Phỗng Ướt Như Chuột Lột




CHƯƠNG 67: NGÂY RA NHƯ PHỖNG ƯỚT NHƯ CHUỘT LỘT

“Này, mày ——” Âu Dương Hồng không chút khách khí mở cửa phòng Từ Trạch Á

“Cô họ, cô lại có chuyện gì?” Từ Trạch Á quay đầu nhìn Âu Dương Hồng

“Mày qua phòng tao thu dọn mảnh vỡ trên sàn một chút” Âu Dương Hồng ra lệnh nói

“Cô họ, hiện tại đã khuya rồi, để ngày mai dọn” Từ Trạch Á nói xong liền quay đầu lại tiếp tục làm bài tập, bởi vì baba không ở nhà nên cậu cũng không ngủ được chỉ có thể học bài giết thời gian.

“Tao bảo mày hiện tại đi dọn liền đi dọn, ngay lập tức ngay lập tức” Ngón tay Âu Dương Hồng chỉ Từ Trạch Á cao giọng ra lệnh nói

Nữ nhân này cũng thật biết kiếm chuyện, đã mười một giờ rồi mà cũng không yên ổn, Từ Trạch Á bất đắc dĩ đứng lên, được rồi, việc cỏn con này cậu cũng không thèm so đo với cô ta. “Được, hiện tại tôi đi

“Vậy mày nhanh lên, tao xuống lầu trước, mày phải thu dọn nhanh vào

“Tôi biết rồi” Nhìn theo bóng dáng Âu Dương Hồng, Từ Trạch Á tổng cảm giác có một cỗ khí tức chán ghét, cậu nghĩ đại khái là từ trên người Âu Dương Hồng phát ra, không biết lần này lại muốn giày vò cậu như thế nào đây, buổi tối không đánh được cậu ngược lại còn làm tay mình bị thương, lúc ăn cơm sai cậu lấy hết cái này lại lấy cái kia kết quả đều là quản gia thúc lấy giúp cậu, phỏng chừng là ôm một bụng khí không phát ra được, này không, lại bắt đầu tìm cậu phiền toái, để lát nữa cậu khóa cửa phòng lại, mặc kệ cô ta có như thế nào cậu cũng sẽ không mở cửa, để cô ta một mình tha hồ mà dày vò.

Đi vào phòng Âu Dương Hồng, mở cửa phòng ra, Từ Trạch Á liền trực tiếp đi vào, cũng không có tinh tế quan sát, dọn sạch sẽ mấy mảnh ly vỡ rồi liền đi xuống lầu. “Cô họ, dọn xong rồi” Nói xong, Từ Trạch Á liền chuẩn bị xoay người lên lầu lại bị Âu Dương Hồng gọi lại.

“Tao muốn uống nước, lấy cho tao ly nước

“Vầng” Từ Trạch Á rót ly nước đặt ở trước mặt Âu Dương Hồng.

“Ai nha, như thế nào lại bỏng như vậy, mày muốn bỏng chết tao sao? Mày đối xử với trưởng bối như thế đấy hả” Âu Dương Hồng cầm ly nước lên hất vào người Từ Trạch Á.

“Tôi nói này cô họ, cô không cần ở đây trứng gà chọn xương(), cô không muốn ngủ thì để cho tôi ngủ, ngày mai tôi còn phải đi học nếu không sẽ không dậy nổi” Ném cái gối sô pha trong tay, Từ Trạch Á không thèm để ý tới Âu Dương Hồng nữa liền mở rộng bước chân đi lên lầu, may mắn vừa rồi cậu phản ứng mau lẹ bằng không lý nước kia đã giội hết lên cả người cậu rồi, nữ nhân này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, chờ baba trở về, cậu méc baba một chút hẳn là sẽ không sao, nhưng nếu baba lại muốn đuổi cô ta đi, cậu lần này tuyệt đối sẽ không giúp cô ta cầu tình nữa.

() Thường xuyên cố ý bắt nạt người khác để trả thù cho việc gì đó – Theo baidu

“Mày, đứa con hoang này, chờ anh họ về xem tao sẽ nói cho anh họ thế nào, mày chẳng những không để trưởng bối vào mắt còn đối trưởng bối ăn nói lỗ mãng, anh họ nhất định sẽ đuổi mày cút khỏi nơi này” Âu Dương Hồng đối bóng dáng Từ Trạch Á mắng

“Không biết là ai ở nơi này cậy già lên mặt nói năng lỗ mãng bằng mọi cách gây khó dễ người khác nha, nếu để baba biết người nào đó hẳn là sẽ bị đuổi đi thôi, tôi xem người nào đó bị đuổi hay tôi bị đuổi a” Nói xong, Từ Trạch Á hướng Âu Dương Hồng làm mặt quỷ rồi liền chạy mất ở cầu thang lầu hai.

“Thằng con hoang, mày cái thằng con hoang này, mày có bản lĩnh thì ra đây nói cho rõ ràng” Âu Dương Hồng phát bực bất quá cũng chạy lên lầu hai dùng sức đập cửa phòng Từ Trạch Á.

Mặc kệ Âu Dương Hồng gõ đập như thế nào, Từ Trạch Á cũng không mở cửa càng không thèm để ý đến cô ta.

“Mày cái loại con hoang có người sinh nhưng không ai dưỡng này, mau ra đây cho tao, xem tao chỉnh mày thế nào ———

“Ào rầm ——–” Câu kế tiếp Âu Dương Hồng còn chưa nói hết, cửa phòng phịch một tiếng mở ra, một chậu nước giội thẳng lên người Âu Dương Hồng. Ngay sau đó cửa phòng liền đóng lại.

“Tao —— mày ———-” Âu Dương Hồng ngây ra như phỗng cũng ướt như chuột lột đứng đấy, tức giận đến cả người phát run ngay cả một câu cũng không nói lên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.