Bùi Bội trốn ở trong phòng, âm thầm khổ sở ngồi trước bàn trang điểm rút khăn giấy lau nước mũi, “Tôi không nuôi đứa con đó nữa, ô ô ô…khẩn cầu quan đầu thai mang nó đi, nó ăn cây táo rào cây sung bán đứng tôi…”
Được con ngoan giúp đỡ nên Cổ Việt Trì đến cửa sổ lấy chìa khóa rồi yên lặng không tiếng động mở cửa phòng Bùi Bội.
Mà Bùi Bội còn bận oán giận con vô tình, căn bản không chú ý đến Cổ Việt Trì như quỷ mị tiến tới gần cô.
“Bùi Bội.”
Giọng nói trầm thấp vang ở phía sau vang lên, làm cho cô sợ tới mức rùng mình một cái, cô giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trong gương kia, cô thất kinh, nhanh chóng xoay người nhìn anh, lại nghiêng đầu nhìn về cửa phòng, hoàn hảo không có một chút dấu vết phá cửa.
“Anh vào bằng cách nào?”
Cổ Việt Trì giơ chìa khóa cầm trong tay ra trước mặt cô. “Cảm ơn con hỗ trợ.”
“Trời ạ!” Tiếng khóc của cô lập tức lớn hơn, cô hối hận. “Thật sự tôi không muốn nuôi nó nữa.”
Anh nhìn chung quanh phòng thì phát hiện có một cái ghế, anh kéo ghế lại ngồi gần với cô. “Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện không?”
Bùi Bội cúi đầu lau nước mắt. “Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”
“Anh không nghĩ như vậy.” Ánh mắt lợi hại trên mặt anh đảo quanh, một lần nữa anh lại đánh giá người phụ nữ sinh con cho anh.
Khuôn mặt thanh tú của cô dường như còn toát ra nét trẻ con mềm mại, da thịt non mềm, bất luận anh nhìn như thế nào cũng nhìn không ra đây là bà mẹ có đứa con mười tuổi.
“Trước kia không có cơ hội nói chuyện, hiện tại càng không thể có chuyện để nói.” Bùi Bội căm giận cắn răng.
“Không đúng, hiện tai càng có nhiều chuyện để nói.” Cổ Việt Trì chậm rãi nói.
“Thối!” Bùi Bội tức giận văng tục.
Cho tới bây giờ Cổ Việt Trì không nghĩ tới có một ngày gặp lại mọi chuyện lại khó giải quyết như vậy, làm cho anh cảm thấy vô cùng quẫn bách, vì thế anh tự cười khổ giễu mình.
“Anh nhớ rõ em gọi con là Bùi Tòng Ngạn đúng không?”
Bùi Bội mở mắt to sửng sốt một chút, lập tức quay đầu cảnh giác nhìn anh. “Nó là con tôi, tôi sinh nó ra, nuôi nấng nó, đương nhiên nó phải theo họ tôi.”
“Không có gì đáng trách nhưng hiện tại…”
Hiện tại ư? Anh ta mới được thằng bé gọi ba ba có vài giây mà đã muốn sửa họ của thằng bé sao?
“Anh đừng có nghĩ như vậy, tôi không cho phép anh làm như vậy! Tôi không có khả năng đem Tòng Ngạn cho anh, mười năm trước anh làm cho tôi có thai, tôi sinh nó ra, độc lập nuôi nấng nó mười năm, anh không có quyền ở trước mặt tôi đòi quyền lợi, anh đừng mơ tưởng!”
Muốn tranh cướp con của cô sao? Cô liều mạng với anh ta!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến hồng lên, làm cho Cổ Việt Trì rất muốn cười to, trong lúc vô tình cô tự khai ra hết.
Mười năm trước quả thật là cô xâm nhập phòng của anh, cũng chứng thực Bùi Tòng Ngạn là con của anh.
Đột nhiên một hồi im lặng không nói.
Tâm trí Bùi Bội bắt đầu bối rối, lỡ anh ta nhất quyết cướp con của cô thì sao, anh ta tiền nhiều, địa vị lớn mạnh, một chút phần thắng cô cũng không có.
Nghĩ đến đây ánh mắt của cô lại bị phủ một lớp sương mù, cô cắn chặt môi dưới không muốn cầu xin anh ta.
“Anh chưa nói sẽ cướp con của em, em nói đúng, mười năm qua em sinh hạ con rồi vất vả nuôi nấng nó, anh không có quyền cướp con của em, nhưng anh có được hưởng quyền lợi nghe con gọi một tiếng ba ba chứ?” Ánh mắt lạnh lùng chuyển thành ánh mắt ôn nhu thâm thúy, khóe miệng gợi lên một ý cười.
Anh ta không tranh giành con vói cô sao? Cô không tin.
“Anh cố ý trấn an tôi rồi thình lình ra tay chứ gì?”
Cổ Việt Trì không khỏi mỉm cười. “Em là mẹ của con anh, vì sao anh lại lo lắng ý đồ với em? Không cần thiết.”
“Thật sự?” Bùi Bội bán tính bán nghi.
Cổ Việt Trì lớn tiếng nói ra. “Không cần lừa em.”
Một câu khẳng định của anh làm cho trên mặt anh hiện lên vẻ u buồn lo lắng. “Đây chính là anh nói, anh không thể đổi ý.”
“Là anh nói, bất quá anh còn câu nói kia, em không thể ngăn cản con và anh nhận thức, để cho anh học làm ba ba có cơ hội bù đắp cho con.”
“Chuyện này…” Cô do dự đứng lên.
“Anh đã nhượng bộ rồi mà em không lui cho anh một bước sao?” Con ngươi Cổ Việt Trì đen lại, vặn hỏi.
Cho dù mười hai vạn phần không muốn nhưng là anh nói đúng, anh đã nhượng bộ, cô không thể cướp đoạt tình thương của ba ba đối với Tòng Ngạn.
“Được rồi, tôi đáp ứng anh.”
Nhìn cô gật đầu đáp ứng yêu cầu của anh, vui sướng này còn giá trị hơn khi anh phát hiện được miếu nữ thần.