Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 17: Chương 17




Đêm đã khuya, rất an tĩnh nhưng là nội tâm dao động không thể trở lại bình yên như trước.

Bùi Bội hai tay vịn vào lan can ngắm sao trên trời, muộn phiền thở dài “Aiz !”

Nhiều năm qua đã bình tĩnh như vậy, không ngờ anh ta lại đột ngột xuất hiện làm cho cô bất ngờ không kịp trở tay.

Tiếng bước chân làm cho Bùi Bội theo bản năng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi mắt lạnh lùng kia bỗng nhiên toàn thân cô cứng ngắc.

“Nên đi thì đã đi rồi, muốn ngủ cũng đã ngủ rồi, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có một số việc chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.” Cổ Việt Trì ám chỉ trong phòng chỉ còn lại anh và cô.

“Mọi chuyện đều đã nói rõ, chúng ta còn có chuyện gì cần nói rõ nữa chứ?” Bùi Bội không nghĩ đến cô và anh ta còn có chuyện gì.

“Có rất nhiều chuyện để nói.” Cổ Việt Trì đến bên cạnh cô, tựa mình vào lan can ngắm nhìn cô.

Bùi Bội dùng sức lắc đầu “Một đêm kia là sai lầm, căn bản chúng ta không hề biết nhau…”

Lập tức Cổ Việt Trì đứng thẳng người, môi cong lên lộ ra tươi cười, bộ dáng khiêm tốn, giọng nói nhẹ nhàng như gió. “Xin chào, tôi xin trân trọng tự giới thiệu bản thân mình. Tôi họ Cổ, tên gọi Việt Trì, là con thứ ba trong gia đình có cha, hai anh lớn và hai em trai.”

Tự giới thiệu nề nếp rất có thú vị, làm cho Bùi Bội không nhịn được cười ha hả. “Tôi họ Bùi, tên một chữ Bội.”

“Hiện tại chúng ta đã quen biết nhau.” Cổ Việt Trì ngả ngớn cười phụ họa.

Một chút tươi cười tà mị thắp sáng lên khuôn mặt tuấn tú âm trầm, chỉ cần liếc anh ta một cái mà cô đã như bị nguyền rủa cứng đơ tại chỗ. Ngay giây phút bốn mắt giao nhau, cô kích động dời ánh mắt ra nơi khác, khiếp sợ che dấu cảm xúc khi nhìn thấy ánh mắt của anh.

“Nhàm chán.”

Anh cố gắng ngưng cười, toàn thân dựa vào lan can đối mặt với cô. “Mười năm qua, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ sẽ gặp anh sao?”

Một suy nghĩ thoáng nảy lên trong đầu Bùi Bội. “Cho dù có từng nghĩ tới thì biển người mờ mịt biết tìm nơi đâu? Căn bản tôi không biết tên của anh, mà khách đến Las Vegas mỗi năm một nhiều, lại đến từ các quốc gia khác nhau, thử hỏi tôi muốn tìm như thế nào?”

Cổ Việt Trì hơi trầm ngâm. “Em nói như vậy cũng đúng.”

“Cho nên anh nói tìm tôi mười năm là tôi không tin.” Bùi Bội trào phúng cười khẽ.

Cổ Việt Trì nhắm lại hai mắt hơi hơi động khóe miệng. “Mặc kệ em tin hay không, nhưng đúng là anh đã mò kim đáy bể mười năm.”

“Không có khả năng, tôi và anh giống nhau, đều không biết tên của nhau…”

“Nhưng anh nhớ kỹ hình dáng của em, bất kể anh đụng vào cái gì đều ghi nhớ trong đầu, nếu không như thế nào anh liếc mắt một cái liền nhận ra em?”

Nụ cười nhạt trên môi anh có chút gì đó kỳ dị làm cho Bùi Bội nhất thời tâm hoảng ý loạn. “Không có khả năng, đêm đó trong phòng không có ánh sáng…”

Cổ Việt Trì vươn tay phải. “Anh có một đôi mắt sắc bén, tất nhiên sẽ ghi nhớ những xúc cảm và cảm xúc bất kỳ.”

Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, lướt qua khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đang do dự kia. Đôi mắt anh long lanh như một ánh sáng kỳ lạ, phảng phất như nhắc nhở cô, đêm đó hai tay của anh như có ma lực đã chu du trên thân thể cô, khơi dậy dục vọng của cô để cho cô có hưng phấn cao nhất.

Thoáng chốc hai rặng mây đỏ xuất hiện trên mặt cô, làm cho cô xấu hổ muốn xuất hiện một cái động ngay bây giờ để cho cô chui vào trốn.

“Lúc trước không nghĩ Sái Ảnh lại liều như vậy, bây giờ gặp hai người…”

Cổ Việt Trì nhướn mi, hất cằm.

Anh ta nghi ngờ Sái Ảnh giúp đỡ hai mẹ con cô giấu giếm?

Bùi Bội ngả ngớn gợi môi. “Nếu tôi nói Sái Ảnh là người đàn ông của tôi…”

“Không có khả năng, mà cũng không tin luôn.” Anh phủ quyết lời nói của cô.

Bùi Bội kinh ngạc nhìn anh. “Vì sao không có khả năng ? Vì sao anh lại không tin ?”

“Nếu cậu ta có thể làm một người chồng tốt, người ba ba tốt thì em đã sớm cùng cậu ta kết hôn.” Cổ Việt Trì nói rõ ràng đúng lý hợp tình vạch trần lời nói dối của cô.

Lời nói dối không thực hiện được làm cho cô trợn trắng mắt.

“Hiện tại đến lượt anh hỏi em.” Con ngươi đen thâm thúy ánh lên chút nghi ngờ.

“Hỏi cái gì?” Bùi Bội nhún nhún vai ý nói không sao.

Dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng hoàn toàn không có gì bí mật nữa.

Cổ Việt Trì dựa sát vào cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm cái cằm khéo léo. “Anh biết trước khi gặp anh em chưa từng có người đàn ông nào, vì sao đêm đó lại không phản kháng?”

Chuyện mười năm trước như hiện rõ trước mắt Bùi Bội, làm cho hai má cô đỏ ửng. “Anh là hỏi chuyện này ?” Đầu uốn éo tránh đi cái tay đang tác quái, rồi xoay người tránh đi ánh mắt cuồng ngạo có vài phần hứng thú. “Đêm đó, tôi vừa vào phòng anh liền kéo tôi lại gần, hôn tôi, lại cởi bỏ áo quần của tôi…”

“Em có thể kêu ngừng hoặc đẩy anh ra.” Cổ Việt Trì thú vị nhìn bóng dáng đang thẹn thùng kia.

Đột nhiên Bùi Bội tức giận quay đầu trừng anh. “Kêu ngừng? Miệng của anh kề sát miệng của tôi, hở ra ba giây đã dính lại, đừng nói đến việc đẩy anh ra.” Cô càng tức giận hơn, ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh. “Anh không ngẫm lại hình thể của anh có thể so với một con gấu chó lớn trong vườn bách thú, tôi có thể cử động được sao?”

Gấu chó lớn trước mắt tự nhiên động đậy, chậm rãi, chậm rãi đi đến gần cô…

Cô sợ tới mức vội vàng rút tay về, càng lui về sau, lui, lui, lui cho đến khi đụng vào lan can, nửa người trên của cô như treo ngoài lan can, hai mắt trợn to nhìn anh.

“Anh, anh, anh…đừng tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.