Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 6: Chương 6




Ánh mắt sắc bén của Bùi Tòng Ngạn chậm rãi nhìn Cổ Việt Trì từ trên xuống dưới, người này thật cao lớn, cả người phát ra khí thế bức người, bề ngoài thoạt nhìn hào hoa phong nhã nhưng lại không có lực sát thương, đặc biệt người này có một đôi mắt rất lạnh lùng.

Bùi Tòng Ngạn vươn tay cầm tay anh. “Chào chú, cháu là Bùi Tòng Ngạn.”

Cổ Việt Trì nắm bàn tay nhỏ bé của Bùi Tòng Ngạn nhưng tâm có một chút xao động, tuy rằng chỉ ngắn ngủi hai giây, lại có thể làm cho anh giật mình. Anh cố gắng tươi cười với Bùi Tòng Ngạn. “Xin chào.”

Lúc này Sái Ảnh tiến lên nói với Bùi Tòng Ngạn. “Chú Cổ có việc muốn mẹ cháu giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?” Chữ này thấy tò mò quá, Bùi Tòng Ngạn híp mắt nhìn Sái Ảnh. “Phải đi ra khỏi nhà sao?”

“Ân, lần này sẽ đi Liêu Ninh.” Sái Ảnh gọn gàng dứt khoát nói cho Bùi Tòng Ngạn, lại vụng trộm xem biến hóa trên mặt thằng bé.

“Đại lục Liêu Ninh?” Đầu tiên là Bùi Tòng Ngạn kinh hô, nhưng ngay sau đó lập tức khinh thường nói. “Trầm Dương vẫn là Phủ Thuận?”

Biểu tình trên mặt Bùi Tòng Ngạn làm Cổ Việt Trì giật mình, thằng bé đã đi qua địa phương này.

“Là Ngưu Hà Lương.”

“Cái gì? Ngưu Hà Lương!”Bùi Tòng Ngạn hét lên như quỷ kêu.

Cổ Việt Trì mắt to nhìn biểu tình khoa trương trên mặt Bùi Tòng Ngạn. “Cháu đã đi qua?”

Bùi Tòng Ngạn không dám lắc đầu xua tay. “Chim không đuổi, gà không sinh sản ở địa phương.”

Trước khi tới đây, Sái Ảnh đã nói qua muốn bàn việc với Bùi Bội trước hết phải lấy lòng Bùi Tòng Ngạn, hiện tại theo như thái độ của thằng bé thì Cổ Việt Trì đã gặp chướng ngại thứ nhất.

“Chú muốn mời mẹ cháu đi…Cháu phản đối mẹ đi với chú sao?” Cổ Việt Trì thật cẩn thận hỏi Bùi Tòng Ngạn.

Bùi Tòng Ngạn không cần suy nghĩ trả lời ngay. “Không phản đối.”

Cổ Việt trì nghĩ không dễ dàng vượt qua như vậy, ở trong lòng Sái Ảnh nói quá về sự nhàm chán bài xích, đã nói chỉ là nói thôi! Một đứa trẻ thì có thể nào quản được chuyện của người lớn chứ?”

“Thật tốt quá, cảm ơn cháu.” Cổ Việt Trì vui vẻ sờ đầu Bùi Tòng Ngạn.

Sái Ảnh không thể tin xem xét Bùi Tòng Ngạn hỏi. “Cháu thật sự đồng ý cho mẹ cháu đi Liêu Ninh?”

“Đương nhiên đồng ý.” Bùi Tòng Ngạn không thay đổi lời nói.

“Vậy còn cháu thì sao?” Sái Ảnh tiếp tục hỏi.

Cổ Việt Trì chưa biết Bùi Bội không thể thiếu Bùi Tòng Ngạn, mỗi lần làm nhiệm vụ hai mẹ con đều hợp tác ăn ý mới có kết quả tốt đẹp.

“Cháu ư?” Bùi Tòng Ngạn đáng yêu cười cười. “Năm nay cháu mới mười tuổi, nếu đi thì phải hít một lượng bụi cát sẽ ảnh hưởng đường hô hấp, cũng có khả năng ảnh hưởng đến phát dục sau này, cho nên mẹ cứ đi còn cháu sẽ ở nhà.”

Sắc mặt Sái Ảnh biến đổi trắng xanh, tiểu quỷ này lý luận sâu sắc, cư nhiên học được cách cự tuyệt lòng vòng.

“Cháu hiểu chuyện lắm, thật ngoan.” Trời mới biết trong câu khen ngợi của Cổ Việt Trì có bao nhiêu cổ quái.

“Cháu vốn là đứa bé ngoan.” Bùi Tòng Ngạn tự sờ đầu mình cười đến thánh thiện.

Sái Ảnh ở một bên trừng trừng hành động của Bùi Tòng Ngạn.

Đột nhiên từ trong phòng truyền ra âm thanh gõ mặt bàn.

Cổ Việt Trì thật tự nhiên dời ánh mắt vào trong phòng.

Sái Ảnh bất đắc dĩ sờ đầu Bùi Tòng Ngạn. “Mẹ cháu chuẩn bị nổi bão?”

Bùi Tòng Ngạn bình tĩnh vểnh tai lên nghe ngóng, miệng thì thào bài học cũ rích. “Xú tiểu tử, đừng thích người không đội trời chung mà bị đánh”

Hắn lập tức quay vào trong phòng nói. “Không phải người không đội trời chung, là chú Sái Ảnh.”

Cổ Việt Trì ngẩn ra.

Bùi Tòng Ngạn nhìn ra được Cổ Việt Trì đang kinh ngạc, nhịn không được bật cười. “Mẹ cháu nghĩ cháu đang nói chuyện với người lạ.”

Tuy rằng ý tứ giống nhau nhưng thằng bé lại tô vẽ cho đẹp cách nói của mẹ nó.

“Mẹ cháu gõ cái bàn là cháu đã biết mẹ nói cái gì sao?” Cổ Việt Trì hoài nghi nhìn Bùi Tòng Ngạn.

Bùi Tòng Ngạn biến hóa kỳ lạ tươi cười rất tươi, mắt mở to nhìn Cổ Việt Trì. “Tây Tạng”. Nói xong thằng bé chạy vèo vào trong phòng.

“Tây Tạng?” Chẳng lẽ là mật mã Tây Tạng?

Cổ Việt Trì giật mình nhìn Bùi Tòng Ngạn, với độ tuổi của thằng bé lại biết mật mã Tây Tạng? Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Cổ Việt Trì nghi ngờ nhìn Sái Ảnh, không ngờ Sái Ảnh lại nhún nhún vai nhìn anh, như muốn nói đừng khinh thường đứa trẻ trước mắt này.

Trong lòng anh bắt đầu chấn động, hôm nay anh sẽ gặp cái loại gia đình gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.