Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 154: Chương 154: Chương 141.2: Chân tướng rõ ràng






Editor: Táo đỏ phố núi

Cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc đó là hình ảnh gì mà khiến anh trở nên như vậy.

Thái độ của cô không chút sợ hãi nào khiến cho anh cảm thấy lạnh lẽo. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao, đã như vậy thì anh cũng không cần phải lo lắng gì nữa. “Được!” Sao đó anh móc chiếc điện thoại di động ra, bấm vào chỗ album rồi mở một tấm hình ra đưa tới trước mặt của cô.

“Em vẫn không chịu thừa nhận sao?” Anh đau lòng nói. Nếu như chỉ là một nụ hôn sẽ không khiến anh bốc hoả như vậy, mấu chốt là sau khi cô làm chuyện như vậy xong vẫn còn tỏ ra rất vô tội, điều này khiến cho anh vô cùng thất vọng và đau khổ.

Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ nheo lại nhìn về phía tấm ảnh trên màn hình, vốn chỉ suy đoán có lẽ có một cô gái rất giống mình, nhưng khi cô nhìn thấy rõ, thì lại cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi.

Không phải rất giống, cũng không phải tương tự, mà là giống nhau như đúc! Cô gái ở trong hình đang hôn người đàn ông, mặc dù chỉ chụp nửa khuôn mặt, nhưng mà nét mặt tinh xảo như vậy thì chỉ cần gặp qua là không quên được, thậm chí ngay cả cách ăn mặc cũng cực kỳ giống phong cách của cô!

“Chuyện này…” Sao có thể… Điều này sao có thể! Bởi vì nhìn thấy điều này, Nhiếp Tử Vũ tái xanh mặt, cô run run lắc đầu muốn giải thích cái gì, nhưng mà lời nói tới miệng lại không nói nên lời.

Sự khiếp sợ của cô khiến cho Nhiếp Tử Phong hiểu lầm là cô đang chột dạ, không nhịn được cong môi lên mỉa mai nói: “Chứng cứ vô cùng xác thực, em còn điều gì muốn nói nữa sao?”

“Em…” Ánh mắt mỉa mai của anh khiến cho đôi mắt của cô cảm thấy đau đớn, cùng lúc đó, viền mắt của cô cũng đỏ lên. “Không phải em… Đây không phải là em… Không phải em.” Cô chưa từng làm loại chuyện như vậy, nhưng mà thực sự là cô không biết giải thích vì sao người xuất hiện trong hình lại là cô.

“Em còn nguỵ biện nữa sao?” Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu, trong lòng lạnh lẽo như băng.

“Em yêu anh, từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình anh, anh không tin em sao?” Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.

“Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc thì em nói anh phải tin em như thế nào đây? !” Nhiếp Tử Phong hét lên một câu, thả cánh tay đang giữ chặt cô, đột nhiên đấm một đấm lên bàn trà. Nhất thời vết thương đã được băng bó kỹ càng lại chảy máu tươi ra, làm ướt cả băng gạc nhìn rất gai mắt.

Nước mắt không kìm nén được nữa tuôn trào ra khỏi mi, hai mắt Nhiếp Tử Vũ đẫm lệ nhìn sắc mặt xanh mét của anh, toàn thân của Nhiếp Tử Phong ngập tràn lửa giận, thương xót là điều không thể nghi ngờ, nhưng mà nhiều hơn vẫn là đau lòng. Nhìn anh như vậy, thật sự cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì!

“Không phải em, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh.” Cô yêu anh, vì vậy không hề giữ lại chút gì mà dâng tất cả cho anh, thậm chí còn vì anh mà sẵn sàng có thai đứa nhỏ. “Van xin anh hãy tin em, em thật sự không có…”

“Được rồi!” Cô đau, anh cũng đau. Nhìn cô rơi lệ, trong lòng anh cũng nức nở. Nhưng mà như vậy thì như thế nào? Cho dù như thế nào cũng không thể phủ nhận chuyện cô đã lừa dối anh. Sự phẫn nộ đan xem khiến cho Nhiếp Tử Phong xoay người đi, không hề nhìn cô: “Lên đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!”

“Em…”

Nhiếp Tử Vũ còn muốn nói điều gì nữa, nhưng mà chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân.

Hai người không hề dự đoán được vô thức nhìn sang, thì nhìn thấy mẹ Nhiếp, Dịch Thiên Minh và Minh Hạo đang chậm rãi đi vào trong nhà, khi nhìn thấy hai người, tất cả đều ngây ngẩn cả người, nhất là mẹ Nhiếp, vẻ mặt vô cùng không vui.

“Các người đang làm cái gì!” Tầm mắt của mẹ Nhiếp nhìn chằm chằm vào cánh tay của Nhiếp Tử Vũ đang cầm chặt tay của Nhiếp Tử Phong, vẻ mặt thâm trầm.

“Con…” Bị bà nhìn chằm chằm như vậy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy chột dạ, vội vã rút tay lại, cúi đầu thấp xuống.

Đứng ở bên cạnh mẹ Nhiếp, Dịch Thiên Minh liếc mắt nhìn thấy cô không bình thường, liền bước lên phía trước. “Vũ Vũ, cháu khóc à?”

Lần này Nhiếp Tử Vũ không trả lời.

Nhìn Nhiếp Tử Vũ không nhận được câu trả lời, Dịch Thiên Minh chuyển ánh mắt không hiểu của mình sang phía Nhiếp Tử Phong. “Tử Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vũ Vũ lại khóc?” Nói xong, ông vội vã lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho Nhiếp Tử Vũ bảo cô lau nước mắt đi.

Nhưng mà điều Dịch Thiên Minh không ngờ được là, Nhiếp Tử Phong cũng không hề trả lời. Chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn Nhiếp Tử Vũ đang che miệng khóc nức nở, sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa.

“Tử Phong, con muốn đi đâu?” Mẹ Nhiếp vội vàng chạy lại ngăn cản, nhưng mà ngay cả vạt áo của Nhiếp Tử Phong bà cũng không chạm vào được thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu rồi. Vừa nhìn lại Nhiếp Tử Vũ ở trên sô pha, cũng không thấy bóng dáng của cô đâu nữa!

Nhìn thấy hai người không hẹn mà cũng nhanh chóng biến mất, đáy mắt của mẹ Nhiếp hiện lên vẻ ưu sầu.

“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?” Minh Hạo cũng không hiểu.

Nhưng mà đứng ở phía sau của bọn họ, đáy mắt của Dịch Minh Lan lại hiện lên nụ cười giảo hoạt.

. . .



Vốn cho là được ngủ một giấc thật ngon, không ngờ lại bị sự kiện tấm ảnh khiến cho Nhiếp Tử Vũ lấy nước mắt rửa mặt nguyên cả một đêm, kết quả là ngày hôm sau đôi mắt sưng húp lại sắp không mở ra được.

Rửa mặt súc miệng đơn giản xong, sắp xếp sách giáo khoa, Nhiếp Tử Vũ vội vã đi xuống dưới lầu, vốn muốn dậy sớm để đi ra khỏi nhà, nhưng mà không ngờ có người còn dậy sớm hơn cả cô. Vừa xuống dưới lầu liền đụng Minh Hạo đang bê ly cà phê từ trong bếp đi ra. Vừa nhìn thấy cô lập tức chắn trước mặt của cô.

“Tối hôm qua… Cô không sao chứ?” Minh Hạo cẩm thận hỏi thăm cô, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, lại cảm thấy đau lòng vì cô. “Là anh ta khiến cô đau lòng à?”

“Tôi không sao.” Biết cậu ta có ý tốt, Nhiếp Tử Vũ cũng không thể hiện ra vẻ mặt không vui.

“Đôi mắt của cô đã sưng lên như vậy rồi, mà còn nói không sao nữa.” Minh Hạo nhìn vẻ quật cường của cô mà cảm thấy không vui, nhưng càng quan tâm nhiều hơn. Không thèm để ý tới phản ứng của Nhiếp Tử Vũ, anh kéo cô đi vào trong phòng bếp, sau đó lại tủ lạnh túi đá ra chườm.

Cảm giác lạnh lẽo ở hốc mắt, khiến cho Nhiếp Tử Vũ không tự chủ mà rụt người lại.

“Đắp một chút đi, đôi mắt của cô đã sưng thành như vậy rồi cô còn muốn ra đường gặp người khác sao?” Cậu ta bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục làm tiêu sưng giúp cô.

Minh Hạo trước kia rất kiêu ngạo và hống hách, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy khiến cho cô có chút không thích ứng được. “Tôi tự mình làm là được rồi.” Nói xong cầm lấy túi đá chườm từ trong tay của cậu ta, xoa lên hai mắt của mình rồi đi ra ngoài.

“Cô muốn đi đâu?” Minh Hạo nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô. “Bây giờ còn sớm chưa tới giờ đi học mà, cô đi sớm như vậy làm cái gì? Chim non dậy sớm thì có sâu ăn, cô đừng nói với tôi là là cô dậy sớm thì có tiết học nha! Bởi vì giáo viên cũng không tới sớm như vậy đâu.” Trong lúc nói chuyện cũng không quên cười gằn.

Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, nhưng lại không nói một câu.

Bởi vì hai người cùng im lặng, bầu không khí có chút ngượng ngập.

“Chưa ăn bữa sáng đúng không?” Minh Hạo thu hồi bàn tay của mình lại, sờ sờ mũi rồi đẩy cô ngồi lại bàn, nói: “Vậy hãy cùng ăn sáng với tôi đi.”

“Không cần, đầu bếp vẫn còn đang nghỉ, tôi không muốn làm phiền cô ấy. Tôi sẽ ra ngoài tự mua đồ ăn là được rồi.” Nói xong muốn đứng dậy, nhưng mà một giây sau lại bị Minh Hạo đè ngồi xuống lại.

“Ai nói tôi muốn gọi đầu bếp dậy? Bản thiếu gia đích thân làm cho cô ăn.” Nói xong, hai tay chống nạnh.

“Anh?” Nhìn bộ dạng khoác lác của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được bị chọc cười “xì “ một tiếng. Không phải là do cô muốn cười, mà Minh Hạo thực sự là người nhìn không làm được việc gì, là một công tử mười ngón tay không phải đụng thứ gì.

“Không tin à?” Minh Hạo bĩu môi, vẻ mặt thâm trầm nói: “Vậy mà tay nghề của bản thiếu gia thuộc dạng số một số hai đây, một lát nữa đừng có ngạc nhiên quá!” Nói xong, xoay người mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu ăn ra, bắt đầu làm bữa sáng.

. . .

Sự thực là không phải Minh Hạo nói ngoa, mà thực sự là tay nghề nấu nướng của cậu ta rất tốt. Đơn giản là món trứng xào thôi cũng có thể tạo thành một món ngon tuyệt, thiếu chút nữa Nhiếp Tử Vũ nuốt cả đầu lưỡi của mình luôn, càng không nói tới món canh, còn có món salad đặc biệt làm cho cô nữa.

Sau khi ăn uống no nên, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng không sưng như lúc đầu nữa, tâm trạng cũng đã tốt hơn rất nhiều.

“Cám ơn bữa sáng của anh.” Cô lịch sự nói, nở nụ cười ngọt ngào.

Nhưng mà Minh Hạo cũng không tha cho cô như vậy, gạt gạt ngón trỏ của mình, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Nói cảm ơn suông là không được, vẫn nên dùng hành động thực tế thì hơn.”

“Hả?” Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nhìn thấy khoé miệng cậu ta nở nụ cười thần bí, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác không lành.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Minh Hạo đã chứng minh suy nghĩ của cô.

“Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì hãy khao tôi một bữa đi!” Cậu ta cười rất phóng đãng. “Tối nay có rảnh không?”

Nhìn cậu ta đang sờ sờ cằm của mình, vẻ mặt giả vờ không hề có ý tốt, Nhiếp Tử Vũ nhăn trán lại, “… Tôi có thể nói là không được không?”

“Vậy thì chính là có rồi.” Minh Hạo cũng không quan tâm tới cô, tự mình hẹn thời gian. “Tối nay tôi sẽ gọi điện cho cô, nhớ nhét đầy hầu bao nhá!”

Đối mặt với vẻ mặt cướp bóc trắng trợn của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ không còn gì để nói. Chỉ để lại một câu: “Tôi đi đây.” Sau đó đứng dậy đi thẳng ra không hề ngoảnh đầu lại.

“Chờ một chút, tôi chở cô đi cho.” Minh Hạo vội vàng lấy chìa khoá xe rồi đuổi thoe. Nhưng mà khi cậu ta đi lấy xe, lúc Nhiếp Tử Vũ đang muốn lên xe, một chiếc Rolls-Royce màu đen lấy một tư thế rất đẹp mắt dừng lại ở bên cạnh cậu ta, sau đó một bóng dáng cao to đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.