Editor: Táo đỏ phố núi
“Nhiếp Tử Vũ? Nhiếp Tử Vũ?” Lạc Thuần đứng đậy đi lại bên cạnh cô, bàn tay của cô ta quơ quơ trước mắt của cô. “Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Có nghe được không?”
Khuôn mặt lo lắng của Lạc Thuần lọt vào trong ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ, cô mở to mắt ra nhìn, nhưng mà lại không nghe thấy lời nói của chị ấy. Đột nhiên, thấy đầu óc của mình rất nặng, cảnh vật trước mặt chao đảo, thoáng một cái Lạc Thuần biến thành hai người.
“Em… Bị làm sao vậy…” Cả người Nhiếp Tử Vũ mềm nhũn ngã vào sô pha, cô muốn dùng tay để chống người mình dậy, nhưng mà tay cô không hề có chút lực nào. Đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, không kịp biết mình đã xảy ra chuyện gì, một giây sau cô đã hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt nằm hôn mê bất tỉnh, Lạc Thuần hoảng hốt không biết làm sao. “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” Cô ta vô cùng lo lắng đi qua đi lại, trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Có phải cô đã làm sai rồi hay không! Nhìn Nhiếp Tử Vũ ngủ say như một đứa trẻ, trong lòng Lạc Thuần thoáng quặn lại.
Giữa lúc cô ta bắt đầu hối hận vì hành động của mình, thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng “tinh tinh” của quẹt thẻ, sau đó cửa phòng được mở ra.
Lạc Thuần đang hoảng hốt nhìn lại phía có tiếng động, thì lại nhìn thấy một bóng dáng chậm rãi đi vào trong phòng, đôi chân mày tinh xảo lập tức nhăn lại.
“Tôi tới đúng lúc quá nhỉ.” Dịch Minh Lan nhấc đôi chân thon dài đi lại trước sô pha, sau khi nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đã bất tỉnh, đôi mắt của cô ta thoáng nở ra một nụ cười âm hiểm. Đôi mắt khẽ loé sáng lên, cô ta mở túi xách ra lấy một bì thư, cô ta đưa tới: “Đây là tiền của cô.”
Lạc Thuần cũng không nhận lấy bì thư của cô ta đưa tới, mà nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Cô muốn là gì với cô ấy?” Chuyển ánh mắt về phía Nhiếp Tử Vũ đang hôn mê bất tỉnh, một cảm giác náy náy chợt nảy sinh ở trong lòng.
Cô ấy tin tưởng mình như vậy, gọi một cuộc điện thoại cô ấy liền ngay lập tức chạy tới đây mà không hề có chút do dự nào, vậy mà cô lại nỡ giúp người khác giăng bẫy cô ấy… Nhất định là cô đã bị điên rồi! Lạc Thuần mấp máy cánh môi, trong lòng đấu tranh một lúc lâu, giữa lúc cô muốn nói mình không muốn nhận tiền, thì Dịch Minh Lan lại mở miệng.
“Muốn làm gì? Còn chưa tới lượt cô hỏi.” Một tia sáng độc ác chợt loé lên trong ánh mắt của Dịch Minh Lan, nhìn vẻ mặt khản trương của Lạc Thuần, cô ta nheo mắt lại: “Sao vậy? Không phải là cô muốn nói cô đã hối hận rồi đấy chứ?”
Nghe vậy Lạc Thuần không khỏi khẽ run lên một cái, nhưng không hề trả lời mà lại tiếp tục nói: “Cô đã nói là chỉ cho cô ấy một chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi, cô sẽ không làm tổn thương cô ấy đấy chứ?” Nếu quả thật vì cô mà cô ấy xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ hối hận tới chết.
“Sao thế? . Cô lo lắng cho cô ta? Không phải là cô cũng căm ghét cô ta sao?” Dịch Minh Lan dùng giọng nói mỉa mai nhìn cô ta xem thường, hừ lạnh nói: “Đừng quên năm đó nếu không phải là mẹ cô nhẫn tâm giữ lại cô, thì ngày hôm nay cô cũng không biến thành như vậy! Nếu như năm đó người được đưa đi chính là cô, thì bây giờ tất cả những gì mà Nhiếp Tử Vũ có đều sẽ là của cô!”
Dịch Minh Lan cố ý khích tướng Lạc Thuần, nhìn thấy sắc mặt của Lạc Thuần càng lúc càng trở nên khó coi, cô ta đã biết phép khích tướng của mình đã thành công, thế là lại nhân cơ hội nói tiếp.
“Tôi đồng ý với cô chỉ cho cô ấy chút trừng phạt nho nhỏ, sẽ không gây tổn thương tới một sợi tóc của cô ấy, bây giờ cô có thể yên tâm được chưa?” Đưa tay nhét phong bì vào trong tay của Lạc Thuần, Dịch Minh Lan nở muột nụ cười dịu dàng, nhìn cô ta nói: “Bây giờ điều cô cần làm là cầm tiền đi khỏi chỗ này, sau đó tìm chỗ nào giải toả sự phẫn hận ở trong lòng, biết không?” Nói xong, Dịch Minh Lan đẩy Lạc Thuần đi về phía cửa.
Lạc Thuần ngơ ngẩn nhìn bì thư rất dày ở trong tay của mình, dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Nhiếp Tử Vũ lần cuối cùng, cắn răng một cái, sau đó đi về phía cửa mà không hề quay đầu lại.
Lúc tiếng đóng cửa truyền tới “Rầm” một cái, khoé miệng nở nụ cười của Dịch Minh Lan nhất thời hạ xuống.
“Hừ, loại phụ nữ ngu ngốc!” Cô ta cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhiếp tử Vũ, trong đôi mắt lập tức bắn ra ánh lửa hận thù.
Vốn là cô không có hận thù gì với Nhiếp Tử Vũ cả! Nhưng mà đêm hôm đó trong lúc lơ đãng cô đã nghe trộm được cuộc đối thoại giữa Dịch Thiên Minh và Minh Hạo, cô liền lập lời thề không đội trời chung với cô ta! Buổi trình diễn thời trang cực lớn vào tháng chín này, lần đầu tiên cô được tham dự, vậy mà Dịch Thiên Minh lại muốn tặng vị trí của cô cho cô ta! Làm sao cô có thể cam tâm được!
Cô tức giận đẩy cửa đi vào phản đối phương án của bọn họ, nhưng mà lại đổi lấy một cái tát của Dịch Thiên Minh, và cả một câu nói rất tàn nhẫn: “Tôi là nhà thiết kế, có đồng ý hay không đều do tôi quyết định!”
Từ nhỏ đến lớn, ông vô cùng nghiêm khắc, chưa bao giờ cho cô một sắc mặt tốt, nhưng mà cũng chưa bao giờ dùng bạo lực với cô, mà bây giờ lại vì Nhiếp Tử Vũ mà lần đầu tiên trong đời ông ra tay đánh cô! Cơn tức này cô không thể nào nuốt trôi được!
Nhớ lại tới chỗ đó, đôi mắt của Dịch Minh Lan chẳng biết từ lúc nào đã hiện lên một tầng hận thù, khoé miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Người tính không bằng trời tính, cô vốn muốn thuê người điều tra tất cả về Nhiếp Tử Vũ, nhưng không ngờ lại điều tra ra được cái người phụ nữ ngu ngốc kia chính là chị gái của cô ta, mà sau khi cô nhìn thấy tài liệu về Lạc Thuần cô liền tương kế tựu kế, mượn tay của chij gái cô ta để đưa ra cái bẫy của ngày hôm nay. Cho dù mọi chuyện có bị lộ thì đã làm sao? Lạc Thuần không bằng không chứng, ai muốn buộc tội cô cũng không có cách nào!
Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan không khỏi cảm thấy vui vẻ vì kế hoạch hoàn hảo của mình. Nở một nụ cười nham hiểm, cô ta cúi người xuống lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi xách của Nhiếp Tử Vũ ra, sau đó nhanh chóng nhắn một tin nhắn rồi gửi đi. Sau khi xong việc, cô ta lại nhắn một tin nhắn khác, hẹn thời gian gửi đi, tất cả mọi việc cô ta đã tính toán xong.
“Người mẫu biểu diễn phải không? Hừ! Đừng nói là biểu diễn, tôi muốn cho cô ngay cả đi cũng không đi được!” Cô ta muốn cho cô thân bại danh liệt, ở Đài Loan này không ngóc đầu lên được!
. . .
※
“Kính coong kính coong.” Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên.
Ngoài cửa có một người đàn ông có chiều cao như người mẫu, thân hình cường tráng đang nhấn chuông cửa, trên khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự lo lắng. Mà anh ta không phải là người nào khác, chính là Minh Hạo!
Mấy ngày không gặp, đột nhiên hôm nay Nhiếp Tử Vũ lại gửi tin nhắn cho mình nói cần sự giúp đỡ của cậu ta, thế là cậu ta bỏ lại cong việc vội vã chạy tới, nhưng không ngờ cho dù cậu ta nhấn chuông cửa như thế nào đi nữa cũng không có người nào ra mở cửa. Vừa nghĩ tới có khả năng cô đã xảy ra chuyện gì, Minh Hạo lại càng nhấn chuông mạnh hơn, dường như muốn nhấn hư cả chuông cửa luôn.
“Vũ Vũ, Nhiếp Tử Vũ? Cô có ở bên trong không?” Cậu ta mở miệng gọi lớn, đẩy cửa phòng, nhưng mà không ngờ của phòng lại mở ra ngoài ý muốn.
Thì ra cửa không khoá!
Minh Hạo cũng không thèm để ý tới chuyện vì sao cửa lại không khoá, cất bước đi vào bên trong. Khi anh nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang ngã xuống giường thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng đi lại bên cạnh cô đỡ cô dậy rồi gọi tên cô.
“Vũ Vũ, Vũ Vũ? Cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại đi…” Nhưng mà cho dù cậu ta có gọi như thế nào đi nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng không có phản ứng gì. Giữa lúc Minh Hạo lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra muốn nhấn nút gọi cấp cứu, thì đột nhiên cảm giác đầu trở nên nặng nề, trước mắt tối sầm lại, một giây sau di động rơi xuông đất kêu “Lạch cạch” một tiếng, cả người ngã về phía sau…