Editor: Táo đỏ phố núi
Thì ra quan hệ của bà Trần Phương và mẹ An lại là chị em họ, mọi người ở đây đều cảm thán Đài Loan thật là nhỏ bé, lại có thể tìm lại được người thân đã lâu không có chút liên hệ nào.
“Tôi đã nói rồi! Thảo nào khi tôi nhìn thấy Vũ Vũ lại có cảm giác thân thiết với con bé như vậy, thì ra con bé là con gái của em!” Mẹ An cười cười rồi kéo bà Trần Phương vào trong lòng.
Chị em lâu ngày không gặp, tình cảm khắc sâu, trong thời gian ngắn bà Trần Phương lại bắt đầu rơi lệ. “Cám ơn chị đã chăm sóc Vũ Vũ lâu như vậy.” Bà cũng ôm chầm lấy mẹ An. Hai người phụ nữ cùng khóc ôm chặt lấy nhau.
Bà Trần Phương bị mẹ An kéo qua một bên để ôn chuyện, mà An Hỉ và ba An cũng hiếu kỳ chạy theo. Thoáng cái, bên giường chỉ còn lại Nhiếp Tử Phong đang sửa soạn đồ đạc cùng với Nhiếp Tử Vũ, còn có. . .
Gương mặt tinh xảo và tương đồng nhau, Nhiếp Tử Vũ và Lạc Thuần mặt đối mặt với nhau, giống như đang soi gương.
Lạc Thuần mặc bồ âu phục màu trắng, không chút son phấn, do dự, đấu tranh trong lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu, gục đầu xuống: “Xin lỗi, vì trước kia đã làm chuyện như vậy với em.” Tám tháng nay, mỗi ngày cô đều sống trong sự áy náy, cũng đã vô cùng hối hận.
“Chị. . .” Không ngờ được là chị ấy lại cúi đầu xin lỗi mình, một lúc lâu sau Nhiếp Tử Vũ vẫn ngây ngẩn cả người. Đợi tới khi cô phản ứng kịp, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười yếu ớt, bắt lấy cánh tay của Lạc Thuần: “Đều đã qua rồi. . .”
Thật ra cô chưa bao giờ trách chị ấy. Cô có thể hiểu và thông cảm với nỗi khổ của chị ấy, một thời gian dài như vậy sống trong sự mệt mỏi và khổ cực, đột nhiên có một ngày lại phát hiện em gái song sinh với mình lại được sống trong cảnh giàu sang, cuộc sống quá khác biệt, đổi lại là cô, thì cô cũng sẽ mất thăng bằng trong lòng vì cảm thấy quá bất công.
“Em không trách chị sao?” Lạc Thuần ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt trong suốt đã có chút ươn ướt. Cô ấy là em gái ruột của cô, nhưng mà cô lại làm ra chuyện vô tình như vậy, thậm chí còn phải bỏ học, chẳng lẽ cô ấy không hận cô sao?
“Em không trách chị.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, đáy mắt tràn ngập vẻ chân thành và tha thiết. Tối hôm qua, Nhiếp Tử Phong đã đem tất cả mọi chuyện nói với cô, cũng biết là tất cả đều do Dịch Minh Lan sắp đặt, còn chị ấy chẳng qua là không biết nên đã tiếp tay cho cô ta, người không biết không có tội, vì vậy không thể trách chị ấy!
Sự khoan dung của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Lạc Thuần cảm thấy xấu hổ, lòng dạ của mình lại hẹp hòi như vậy, nếu như cô cũng có một nửa tấm lòng như cô ấy, vậy thì bây giờ cô cũng không ngây thơ và dại dột qua ngày như vậy.
“Cám ơn em.” Cô ta cảm kích ôm lấy em gái của mình, ôm thật chặt. Một lần nữa lại thấp giọng nói: “Vũ Vũ, cám ơn em, cám ơn. . .”
Nhiếp Tử Vũ từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, còn là lần đầu tiên cảm nhận được sự thâm tình của chị em, cánh tay vòng qua ôm lấy cô.
Cách đó không xa, bà Trần Phương ngồi ở sô pha thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, thậm chí còn rất vui mừng.
. . .
Nhiếp Tử Phong đi lại quầy tiếp tân giải quyết thủ tục xuất viện, Lạc Thuần thì lại cùng An Hỉ giúp ba An và mẹ An chuyển những đồ đạc đi lên xe. Mỗi người bận rộn mọi việc xong hết lại đi vào trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh để ôm đứa nhỏ đi ra.
“Đến nào, để dì ôm một cái.” An Hỉ lại giành ôm đứa nhỏ từ trong tay của y tá, lập tức bị mẹ An trợn trắng mắt lên cảnh cáo. “Được rồi, được rồi, còn phải giao cho ba mẹ của thằng bé nữa.” Nói xong, không cam lòng cong miệng lên với cu cậu, sau đó cúi xuống hôn lên cái má phấn nộn của cu cậu một cái thật kêu rồi mới bằng lòng trao cho Nhiếp Tử Vũ.
Nhiếp Tử Vũ cẩn thận từng li từng tí đón nhận lấy con của mình, hình như cu cậu cũng nhận biết được liền mở hai mắt ra, sau đó chớp chớp một đôi mắt to, vô tội và đáng yêu, khiến cho An Hỉ cũng mê mẩn.
Mọi người lại chơi đùa với đứa nhỏ một hồi, đang muốn lấy hành lý còn lại để rời khỏi phòng bệnh, thì lại nhìn thấy hai bóng dáng do do dự dự đi từ bên ngoài phòng bệnh đi tới, nhất thời khiến cho tất cả những người ở đây ngây ngẩn cả người. Trong đó, nét mặt của bà Trần Phương và Nhiếp Tử Vũ là thiếu tự nhiên nhất.
Không cần đoán, hai người đi tới chính là mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh.
Dịch Thiên Minh cầm giỏ trái cây ở trong tay định đưa cho Nhiếp Tử Vũ, lúc tầm mắt của ông lướt qua đứa nhỏ ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ và túi hành lý ở trong tay của Nhiếp Tử Phong đang đứng ở đằng sau, vẻ mặt thoáng cái liền cứng lại: “Các người chuẩn bị xuất viện?”
“Vâng.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn mẹ Nhiếp đứng bên cạnh ông, rồi nói: “Không thông báo cho mẹ biết chuyện xuất viện, đây là ý của con.” Mặc dù bà không biết nên mới có thể làm cho Vũ Vũ rời đi, nhưng mà bà vì muốn bảo vệ bản thân mà lại khiến cho Vũ Vũ phải rời đi cách làm nay anh rất không đồng ý, vì thế, anh đã không thông báo cho bà biết.
“Không sao.” Mẹ Nhiếp lắc lắc đầu, gương mặt duyên dáng và sang trọng của bà giống như già thêm vài tuổi.
Bà không trách anh đã không thông báo cho mình biết, bởi vì tất cả đều là do bà sai. Nếu như bà nghĩ tới chuyện giám định DNA giống như bọn họ, như vậy thì cũng sẽ không khiến cho hai người yêu nhau bị hành hạ lâu như vậy! Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp ngoại trừ sự hối hận còn có áy náy.
Mang theo sự áy náy và đau khổ, ánh mắt của bà chuyển qua nhìn Nhiếp Tử Vũ, cổ họng của bà như bị nghẹn thứ gì đó, nói: “Vũ Vũ, mẹ. . .”
Nhưng mà bà chưa kịp đem sự áy náy của mình ra khỏi miệng, thì Nhiếp Tử Vũ đã cắt đứt lời nói của bà. không nhìn thấu được nỗi lòng thực sự của cô.
Cô không trách bà, đó là bởi vì bà không biết chân tướng sự thật, nếu như đổi lại là cô, thì cô cũng làm chuyện tương tự như vậy. Nhưng. . . Cô lại không quên được chuyện bà ấy vì áy náy nên mới cưng chiều cô như con gái ruột, mà cô thì lại xem bà ấy như mẹ ruột thật sự mà hiếu kính với bà ấy.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, trong lòng mẹ Nhiếp cảm động, một cảm giác ấm áp chảy xuôi ở trong lòng.
“Đã như vậy, vậy thì con có đồng ý theo chúng ta quay lại. . .” Bà dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, nhưng mà còn chưa nói hết câu, Nhiếp Tử Vũ đã không cho bà nói tiếp nửa câu sau.
“Con sẽ không quay về nhà họ Nhiếp cùng với mẹ.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, nở một nụ cười nhạt tới mức dường như không nhìn thấy. “Con muốn đưa đứa nhỏ trở về ở cùng với người thân của con.” Bây giờ cô đã tìm được mẹ ruột của mình, cô đã không cần thiết phải ở lại cái nơi đau lòng kia nữa.
Những lời Nhiếp Tử Vũ vừa nói ra, khiến cho tất cả những người ở đây có chút khiếp sợ, trái lại Nhiếp Tử Phong rất bình tĩnh không có chút gì gọi là bất ngờ. Bởi vì theo ý của anh, sao cũng được, cô đi đâu thì anh sẽ đi đấy, dù sao thì anh cũng đã từ chức tổng giám đốc rồi, thành ra đang thất nghiệp, bây giờ thứ có nhiều nhất chính là thời gian.
“Vũ Vũ.” Mẹ Nhiếp khẽ gọi, vẻ mặt thất vọng: “Con và đứa nhỏ làm sao có thể ở trong căn phòng nhỏ như vậy được, nơi đó an ninh cũng không tốt, mẹ sợ. . .”
“Ở trên Thiên Mẫu chúng tôi vẫn còn một căn hộ, bà không cần phải lo lắng.” Bà Trần Phương chen ngang, quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhiếp Tử Vũ giải thích: “Con đã quên trước kia con đã mua căn hộ kia rồi sao? Bây giờ không phải là đã tới lúc dùng tới rồi?” .
Trước là vì chờ Thuần Nhi mà không chịu chuyển vào, sau khi Thuần Nhi trở về thì bà lại chờ Vũ Vũ nên không có chuyển vào, vì thế căn hộ kia vẫn bỏ không chưa có người ở.