Editor: Táo đỏ phố núi
“Muốn anh tha thứ cho em cũng được, nhưng mà em phải làm một chuyện khiến cho anh vui vẻ.” Đáy mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ lóe sáng, được đằng chân lại lân đằng đầu. “Hơn nữa phải làm ngay bây giờ.”
Chuyện vui vẻ? Ngay bây giờ? Đây là chuyện gì?
Nhiếp Tử Vũ mê man! Khi cô dùng ánh mắt không hiểu hỏi Nhiếp Tử Phong, trả lời lại cô là ánh mắt nóng bỏng dưới đáy mắt của anh, Nhiếp Tử Vũ lập tức hiểu ra là anh đang nói tới cái gì.
“Không được, bác sĩ đã dặn là sau sáu tuần rồi.” Lúc này mới được bốn tuần mà thôi. Mặc dù biết anh đã nhịn lâu lắm rồi, nhưng mà cô cũng kiên quyết phản đối. “Ngoại trừ chuyện này, chuyện gì cũng có thể làm.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong sửng sốt một lúc, đột nhiên phá lên cười, cười đến mức Nhiếp Tử Vũ không hiểu có chuyện gì xảy ra. “Cái đầu của em rốt cuộc suy nghĩ lung tung cái gì vậy.” Sau khi cười đủ, anh búng một cái lên trán của cô.
“Hả? Không phải anh ám chỉ chuyện kia sao?” Nhiếp Tử Vũ không chút suy nghĩ bật thốt lên hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Bộ dạng đáng yêu này của cô thực sự rất thú vị, khiến cho Nhiếp Tử Phong không nhịn được mà nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sinh ra cảm giác muốn tiếp tục trêu chọc cô. Anh ghé đầu sát vào tai của cô, nhẹ nhàng thổi hơi nói: “Nhưng mà, nếu như em muốn cái kia. . . Thì đương nhiên là anh cũng sẽ không để ý.” Dù sao thì anh cũng muốn cô đến mức sắp phát điên rồi.
Hơi thở của anh khiến cho toàn thân của Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên tê dại, trong đầu nổ ầm ầm một tiếng thật lớn, khuôn mặt vốn trắng nõn thoáng trở nên đỏ ửng giống như sắt nung đỏ, nóng tới mức toàn thân cô như đang bị lửa đốt. “Anh. . . Thật là đáng ghét.” Cô hoảng loạn đẩy người anh ra rồi đứng dậy, dùng tay che mặt mình, sợ anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Đùa cô, thì ra lại là chuyện thú vị như vậy!
Nhiếp Tử Phong cười nheo mắt lại, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say ở trong lòng mình, anh hắng giọng nói: “Chỉ một điều đơn giản thôi, hôn anh một cái là được rồi.”
Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ trợn tròn lên, kinh ngạc nhìn anh, chỉ đơn giản như vậy?
Hình như anh cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô, Nhiếp Tử Phong gật gật đầu nói, “Không sai, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn thằng nhóc ở trong lòng anh, sau khi xác định là bé đã ngủ thật say rồi, mới từ từ đặt tay mình lên má của anh, sau đó từ từ cúi người xuống hôn lên môi anh một chút.
Hôn chuồn chuồn lướt nước một chút rồi cô định rút lui, nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng không cho cô có cơ hội rút lui, mà đột nhiên lấy tay giữ đầu của cô lại. Dưới tình huống cô chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi đã nhanh nhẹn cạy răng của cô ra thâm nhập vào trong khoang miệng của cô, thỏa thích hấp thu sự ngọt ngào của cô. Mặc dù Nhiếp Tử Vũ vừa tức vừa thẹn, nhưng mà cánh tay vẫn quàng lên cổ của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này.
Kết quả của bữa cơm trưa, không ăn được mấy miếng đã âu yếm một lúc lâu, đợi tới lúc muốn ăn no bụng thì đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt rồi. Lúc Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài, thì Nhiếp Tử Phong “tốt bụng” buông công việc xuống, đưa cô đi ra ngoài dùng cơm.
. . .
※
Đi tới nhà hàng mà hai người thích nhất để ăn cơm trưa xong, Nhiếp Tử Phong lại dẫn Nhiếp Tử Vũ đi dạo các trung tâm mua sắm. Người đàn ông đẹp trai một tay ôm con nhỏ, một tay ôm người đẹp, một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn, đã hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã hết một tháng rồi.” Nhiếp Tử Vũ nhìn đứa nhỏ mà Nhiếp Tử Phong đang ôm thật chặt, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, anh đã nghĩ ra cái tên nào hay hay cho cục cưng chưa?”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nhìn cô một cái, gương mặt đẹp trai thoáng mờ mịt: “Anh cứ nghĩ là em nghĩ ra rồi chứ.
Nhìn bộ dạng vô tội của anh, trong nháy mắt Nhiếp Tử Vũ muốn ngất đi. “Làm sao bây giờ? Em cũng không nghĩ ra.” Không bao lâu nữa thì phải làm hộ khẩu cho bé rồi, nhưng mà bọn họ ngay cả cái tên đặt cho con cũng chưa có. Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười của Nhiếp Tử Vũ chuyển thành mặt ủ mày chau.
Nhìn bộ dạng mím môi mím lợi lâm vào trầm tư của cô, Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười cưng chiều, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Nói giỡn với em thôi, tên của cục cưng anh đã sớm nghĩ ra rồi.” Bởi vì vào lúc cô bị mổ hôn mê bất tỉnh, anh cũng không hề nhàn rỗi. Ngoại trừ chuyện vắt hết óc để suy nghĩ ra một cái tên ra, anh còn nhờ người có chuyên môn xem qua cái tên mà anh nghĩ ra nữa.
“Hả? Thật sao? Tên là gì?” Nhiếp Tử Vũ vui mừng và kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh vậy mà lại đi lừa cô!
Nhiếp Tử Phong nhấc môi mỏng lên, khẽ thốt ra ba chữ: “Nhiếp Tử Ngôn.” Nói xong, còn không quên bổ sung một câu: “Em cảm thấy như thế nào?”
“Tử Ngôn? Tên này có ý nghĩa gì sao?” Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu không hiểu nhìn anh. . .
“Không có ý nghĩa gì, nhưng mà rất dễ nghe không phải sao?” Nhiếp Tử Phong cười cười nói: “Ai quy định đặt tên thì nhất định phải có ý nghĩa mới được?” Không có ý nghĩa gì, nhưng mà chuyên gia đã xác định đó là một cái tên hay nên anh mới quyết định dùng Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.. (Lời tác giả: Chỉ là đoán bừa thôi, bạn đọc đừng ném đá.)
“Ách. . . Vậy được rồi.”
Nhiếp Tử Ngôn, Nhiếp Tử Ngôn. . . Ừ, quả thật là một cái tên không tệ. Nhiếp Tử Vũ cúi đầu lẩm bẩm cái tên này lại nhiều lần, cảm thấy cũng rất thú vị. Cuối cùng không quên kiễng chân lên nhìn cục cưng ở trong lòng của anh, dùng ngón tay điểm điểm vào gương mặt đang ngủ rất đáng yêu của bé, cười nói: “Tử Ngôn, Tiểu Tử Ngôn, con đã có tên rồi ~ là ba con đặt cho con đấy, rất dễ nghe đúng không.”
Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong giống như nghe thấy lời nói của cô, lẩm bẩm một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ.
Nhiếp Tử Vũ cười cười thu hồi tầm mắt của mình, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tử Phong đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng như nước hỏi: “Bây giờ muốn đi đâu?”
Bởi vì đã làm hòa rồi, vì vậy Nhiếp Tử Vũ cảm thấy tâm trạng của mình đặc biệt vui vẻ, hơn nửa tháng nay u ám bây giờ đã bừng sáng rồi. Nhớ lại một tháng nay, cô không khỏi có cảm giác mình thật hạnh phúc. Bây giờ cô không chỉ thực sự có người thân, mà còn có một cục cưng thiên tài người gặp người yêu, còn có một người đàn ông yêu mình sâu đậm. Loại cảm giác này, thật sự là rất tốt.
“Em muốn đi đâu?” Nhiếp Tử Phong mỉm cười hỏi lại, “Đây là lần đầu tiên sau khi sinh em được đi ra ngoài mà, muốn đi đâu thì cứ nói, nhận tiện mua một chút đồ mà em muốn mua.” Dù sao thì cô muốn đi đâu thì anh đều đã chuẩn bị xong để đi cùng cô.
“Ừm. . . Vậy tùy tiện đi chỗ nào cũng được sao?” Nhiếp Tử Vũ do dự, chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía anh, trên gương mặt xinh đẹp bất ngờ có chút ngượng ngùng.
Dưới ánh mắt hoang mang của Nhiếp Tử Phong, cô ghé sát vào bên tai anh nói: “Em muốn đi lên cửa hàng nội y ở trên lầu để mua chút nội y.” Sau khi sinh đứa nhỏ xong, bộ ngực vốn đầy đặn của cô lại lớn hơn thêm một cỡ nữa, mà cô không có ý định nhờ mẹ mình đi mua, vì vậy chỉ có thể chấp nhận mặc chật một chút, bây giờ áo ngực mặc đã chật tới mức sắp không thở nổi nữa rồi.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười khẽ một tiếng, tầm mắt chuyển tới chỗ bộ ngực cao cao sắp hở ra của cô, đáy mắt lại nhiễm một tầng tình dục. Anh dùng ánh mắt đầy sắc dục nhìn bộ ngực của cô một lúc lâu, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Vũ xấu hổ nhéo một cái vào hông anh, lúc này anh mới ý thức được sự luống cuống của mình, phản ứng lại kịp, anh khẽ hắng giọng một cái nói: “Đi thôi.” Nói xong, anh ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô cùng đi lên trên lầu.
. . .
Trong cửa hàng nội y - -
Nhiếp Tử Vũ chuyên tâm chọn đồ nội y mà cô thích, còn Nhiếp Tử Phong thì ôm đứa nhỏ ngồi nghỉ ở trên ghế, cảm thấy buồn chán nên anh với tay lấy cuốn tạp chí nội y ở trên bàn lật xem, nhìn người mẫu mặc nội y đẹp đẽ và gợi cảm trên tạp chí, nhân tiện anh tưởng tượng ra nếu Nhiếp Tử Vũ mặc vào thì sẽ có hiệu quả như thế nào.
Giữa lúc anh nhìn tới mê mẩn, thì đột nhiên có một giọng nói kinh ngạc vang lên trên đỉnh đầu của anh, cắt ngang những ảo tưởng của anh.
“Tử Phong?” Đó là một giọng nữ rất dịu dàng và khéo léo, Nhiếp Tử Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ khuôn mặt của anh, người kia vui mừng hô hoán lên: “Tử Phong, thật sự là anh sao, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ!”
Nhiếp Tử Phong còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng màu vàng nhạt đã lẻn đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh.
Ngũ quan xinh xắn lộ ra gương mặt trong sáng, trang điểm thêm chút phấn cũng đã xinh đẹp tới mức khiến cho người ta ngạt thở. Lúc nhìn thấy rõ diện mạo của cô ta xong, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong khẽ cứng lại, đáy mắt đen láy của anh khẽ hiện lên chút phức tạp khiến cho người ta phải suy nghĩ, môi mỏng mím chặt lại.
“Thật không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, gần đây anh sống như thế nào?” Người phụ nữ nhìn ngây thơ và trong sáng này không nhận ra nét mặt của anh thay đổi, liền đặt vấn đề tiếp theo.
Nhìn vẻ mặt anh nhìn mình không chút biểu cảm nào, người phụ nữ cong môi lên cười, tầm mắt lơ đãng liếc về đứa trẻ nhỏ ở trong lòng anh, trong nhát mắt, đáy mắt của cô ta tối đi.
“Đây là con trai của anh sao? Thật đáng yêu.” Nói xong liền nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Tử Ngôn, cũng không biết cô ta đã ra sức nhiều như thế nào, mà khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tử Ngôn đỏ ửng lên một mảng lớn.