Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 251: Chương 251: Chương 221: Thực xin lỗi vì mẹ đã quên con




Chỉ nghe “vù vù” một tiếng, mọi người không hẹn mà đều cùng nhau hít vào một ngụm khí, tất cả mọi âm thanh ở đằng kia chợt dừng lại một giây, thời gian lập tức giống như bị đông cứng lại vậy.

Một giây sau, tiếng khóc vang lên “Oa...” dội lại, bầu không khí bên trong nhà hàng Tây to như vậy trở nên có chút không vui.

“Đường Đường!” Tiếng khóc của con gái đã lôi kéo được tâm trí còn đang phiêu du của Nhiếp Tử Vũ trở lại. Khi nhìn thấy Đường Đường bị Nhiếp Tử Phong không chút lưu tình chút mà quăng ra ngoài, ngã quỳ rạp ở trên mặt đất khóc lớn, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ lập tức co thắt lại.

Trong nháy mắt, hốc mắt cô hiện ra màu hồng hồng. Nhiếp Tử Vũ quay đầu liếc cái nhìn đầy oán hận về phía Nhiếp Tử Phong, lúc này cũng đang bị hành vi của mình làm cho hù dọa, lớn tiếng trách cứ: “Thậm chí đến ngay cả một đứa bé mà anh cũng không chịu buông tha, rốt cuộc thì anh có phải là người nữa hay không hả!” , Nói xong, thừa dịp Nhiếp Tử Phong còn đang trong trạng thái tinh thần đầy hoang mang, một tay cô liền đẩy Nhiếp Tử Phong ra một bên, sau đó vọt tới bên cạnh Đường Đường rồi tranh thủ bế con gái lên.

“Đường Đường con có đau nhức ở đâu không? Nói cho mẹ biết, con đau nhức ở chỗ nào?” Cô liền vội vội vàng vàng kiểm tra vết thương trên thân thể của Đường Đường lúc này vẫn còn đang gào khóc. Khi nhìn thấy con gái bị sưng đỏ cả trán thì Nhiếp Tử Vũ nóng ruột đến độ nước mắt cũng rớt xuống.

“Ô ô, mẹ...” Đường Đường òa khóc nhào vào trong ngực của mẹ, nước mắt nước mũi dính đầy trên người Nhiếp Tử Vũ.

Nhìn tình cảnh hai mẹ con ôm nhau thành một đoàn mà khóc lóc, những người ở xung quanh cũng cảm thấy thêm đau lòng. Mọi người cũng không nhịn được nữa, đứng ở một bên bắt đầu tỏ thái độ, lên tiếng phê phán Nhiếp Tử Phong rất ác liệt.

“Con bé còn nhỏ như vậy, chỉ là một đứa trẻ con, tại sao anh lại có thể tàn ác như thế được, còn quyết tâm hất văng con bé ra ngoài như vậy chứ?”

“Người đàn ông xấu xa này, rốt cuộc anh có trái tim hay không vậy?!”

“Có tiền thì không còn coi ai ra gì nữa à, có tiền là có thể không cần quan tâm đến trẻ con nữa sao!”

“. . .” Đối với trẻ con thì phải tình cảm chứ.

Trong khoảng thời gian ngắn, những lời phê phán giống như một cơn hồng thủy tuôn trào dội vào người Nhiếp Tử Phon. Nhiếp Tử Ngôn đứng ở một bên nghe những lời phê phán đối với Nhiếp Tử Phong, liền nhíu mày thật sâu. Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhiếp Tử Phong lúc này vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp, dường như chính bản thân anh cũng khó mà tin được, anh lại có thể để cho bản thân mình bị mất lý trí đến mức bột phát có hành động như vậy đối với Đường Đường

.

Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đầy vẻ trống rỗng, nhìn sang hai mẹ con đang ôm nhau thành một đoàn ở cách đó không xa, trong lòng anh dội lên từng hồi đau đớn giống như bị xé rách ra vậy, lồng ngực của anh đau nhức giống như bị người ta cứng rắn xé toạc ra rồi móc trái tim ra vậy

Anh là cố ý... Anh cũng không hề nghĩ tới việc muốn làm cô bị tổn thương, anh chỉ là...

Chẳng qua là anh cảm thấy trong lòng đầy buồn phiền tức giận đến nóng nảy. Nguyên nhân cũng bởi vì là cô muốn phủi sạch quan hệ giữa hai người bọn họ với nhau, bởi vì cô muốn anh không cần thiết phải quấy rầy cuộc sống của cô, bởi vì hết thảy hết thảy trăm nghìn lý do khác nhau...

Nhìn Tống Linh tiến lên kéo hai mẹ con các cô vào trong ngực, trong tích tắc, Nhiếp Tử Phong cảm giác mình tựa như là một người ngoài vậy.

Bọn họ một nhà ba người được hạnh phúc như vậy, mà anh tựa như chỉ có thể là một người xa lạ đứng ở một bên nhìn bọn họ mà hâm mộ...

Không! Chuyện này thật không công bằng! Anh và Tử Ngôn đã phải chờ đợi cô nhiều năm như vậy, không phải là để đổi lấy cái kết quả này! Nếu như bọn họ là người một nhà, như vậy anh và Tử Ngôn thì thế nào?! Anh và Tử Ngôn được tính là cái gì đây?!

Bởi vì một vấn đề này mà trong nháy mắt, Nhiếp Tử Phong lại bị kích động. Trong đáy mắt trống rỗng dần dần đã hiện lên một chút ánh sáng, nhưng không phải là thứ ánh sáng được tỏa sáng rực rỡ, mà là thứ ánh sáng của sự âm u lạnh lẽo đang chiếu rọi. Hai tay của Nhiếp Tử Phong lại nắm chặt lại thành quyền một lần nữa. Đúng lúc anh muốn tiến lên phía trước tách bọn họ ra, nhưng Nhiếp Tử Ngôn đứng một bên lại bắt được tay của anh.

Nhiếp Tử Phong hạ con ngươi xuống nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn như đang xông lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc vừa lắc đầu với chính mình, đồng thời cùng lúc sử dụng cách nói chuyện bằng khẩu hình, nói ra mấy chữ: “Không cần phải đi.”

Vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Tử Ngôn làm cho Nhiếp Tử Phong phải sững sờ, làm cho anh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người bọn họ đang ôm nhau rời đi, mà anh tựa như bị ma xui quỷ khiến, đã thực sự dừng bước lại.

Bữa tối bởi vì sự rối loạn của Nhiếp Tử Phong mà trở nên hỗn loạn phải dừng lại. Đợi đến sau khi Tống Linh mang theo Nhiếp Tử Vũ cùng Đường Đường rời khỏi, người quản lí vẫn đứng ở một bên liền vội vàng trấn an lại tất cả những sự tức giận và bất mãn của mọi người.

Tiếng đàn dương cầm lại vang lên vui vẻ làm tan rã bầu không khí yên tĩnh chết lặng ở trong phòng ăn. Mọi người đang nhao nhao tức giận lúc này cũng bình tĩnh trở lại, người nào dùng cơm thì lại tiếp tục dùng cơm, người nào làm bồi bàn phục vụ lại tiếp tục phục vụ. Chỉ chốc lát sau trong phòng ăn đã trở lại bình thường giống như lúc trước, khi anh cùng Nhiếp Tử Ngôn đi tới, tựa như chưa hề có sự tình gì phát sinh ra vậy.

“Tử Ngôn, ba...” Nhiếp Tử Phong rũ mi mắt xuống vẻ đầy hối tiếc, lại nhìn về phía con trai một lần nữa, chỉ là một câu còn chưa nói hết, Nhiếp Tử Ngôn đã giơ tay lên làm một động tác như muốn nói với anh dừng.

“Ba không cần phải nói gì nữa hết, con biết rõ là ba không hề cố ý.” Nếu như đổi lại là cậu, nếu như ngay lúc đó cậu đang trong lúc bực bội, có lẽ cậu cũng sẽ có hành động giống như ba của mình vậy. Chỉ có điều là bây giờ không phải là lúc tính toán xem sự việc này là cố ý hay là không cố ý. Quay đầu lại xem xét, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn về phía bọn người Tống Linh vừa biến mất trong đám người, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn liền hơi nhíu mắt lại thành đường chỉ, nói: “Vừa rồi mẹ đã chịu hẹn con ăn cơm, như vậy là đại biểu cho việc mẹ đã tiếp nhận thân phận của con rồi, cho nên hai ngày này con sẽ đi đến ở nhà họ Tống .”

Đường Đường bị hất văng ra ngoài như vậy, nhưng Tống Linh lại không hề có chút tức giận mà vung tay với ba, mà ngược lại, ông ta lại giống như một người ngoài chỉ đứng ở một bên nhìn trò hay. Điều này thật sự là làm cho người khác không thể tưởng tượng được. Hiện tại ngồi ngẫm nghĩ lại một hồi, vừa mới rồi, trước tình cảnh thấy ba bắt lấy mẹ thì, Tống Linh cũng không có bộ dáng ra vẻ muốn ngăn lại, thì càng làm cho cậu cảm thấy kỳ lạ! Cậu cũng đã từng đọc qua những tin tức viết về Tống Linh ở trên báo chí, người đời ai cũng đều nói ông ta là một người xứng đáng cái tên, có oán thù tất sẽ báo thù. Cho nên cậu hoàn toàn có thể nghĩ là: Nếu đã nói vừa mới rồi ông ta đã không có ý định ngăn cản lại, chẳng thà nói thẳng ra luôn, chuyện này đều là do ông ta đã cố ý gây ra.

Nhưng mục đích của ông ta khi làm những chuyện như vậy là cái gì? Nhiếp Tử Ngôn nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu ra nổi, cho nên cậu mới quyết định tạm thời đến sống ở nhà họ Tống, thuận tiện quan sát nhìn xem.

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong nghiêm lại: “Con muốn ở lại nhà họ Tống sao? ! Ba kiên quyết không đồng ý!”

Nhiếp Tử Ngôn cũng không có bởi vì lời phản đối này của ba mình mà không vui mừng, ngược lại cậu liếc nhìn ba mình một cái đầy vẻ sâu kín, nói: “Căn cứ vào chuyện xảy ra vừa mới rồi, xem ra ba đã gây cho mẹ một ấn tượng không hay, chắc chắn là mẹ sẽ không thể cho phép ba tiếp cận gần với mẹ thêm một bước, cho nên, vẫn nên để cho con đến đấy thì sẽ tốt hơn”

Nếu nói là muốn bị ném bỏ cũng không phải chỉ có một mình ba của cậu, trong đó còn có cậu nữa! Cho nên đương nhiên là cậu muốn mình ra tay để giúp cho cha đẻ của mình được một chút sức lực!

Nghe được lời giải thích của con trai, Nhiếp Tử Phong lưỡng lự: “Liệu con có làm được không?”

Nhiếp Tử Ngôn bĩu môi ra, thoáng nhìn anh một cái, nhổ ra một câu: “So với ba đương nhiên là được rồi.”

. . .



Nhiếp Tử Vũ mang theo Đường Đường khóc mệt đến ngủ thiếp đi qua mới mới trở về đến nhà, chân sau Nhiếp Tử Ngôn đã liền một mình đi vào trong nhà của họ Tống.

“Tử Ngôn làm sao con...” Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt nhìn Nhiếp Tử Ngôn đứng ở cửa ra vào mà không tiến vào trong nhà, cô vội vàng ra nghênh đón.”Một mình con tới đây sao?” Nói xong cô hướng ra phía sau cậu nhìn nhìn.

“Vâng.” Nhiếp Tử Ngôn gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ khôi ngô tràn ngập sự từng trải.

Vốn dĩ Nhiếp Tử Vũ chỉ là tùy tiện nói một chút, cô thật sự không nghĩ rằng con trai mình lại thật sự chấp nhận. Thoáng cái, vẻ mặt cô trở nên thất sắc.”Con còn nhỏ như vậy, làm sao con có thể một mình đi tới đây, người kia... Cha của con, ông ấy yên tâm về con được sao?” Nhắc đến mấy chữ “cha của con” này, xoạt một cái, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ liền trầm hẳn xuống. Xem ra thái độ ác liệt của Nhiếp Tử Phong đã tạo cho cô một ấn tượng rất kém cỏi.

“Mới bốn tuổi con đã dám một mình ngồi xe ra ngoài rồi, cho nên mẹ không cần phải lo lắng cho con.” Nhiếp Tử Ngôn toét miệng ra, nởi nụ cười đầy tươi tắn đối với mẹ của mình.

Đúng là do sự liên quan của tình mẫu tử, tuy rằng hai mẹ con mới nhận nhau không đến hai ngày, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không hề cảm thấy có cái gì ngăn cách giữa bọn họ. Hai mẹ con thân thiết với nhau giống như mẹ con đã từng sinh sống bên nhau rất nhiều năm.

Nhìn bộ dáng khờ dại của con trai, trong lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ lập tức đau xót, hốc mắt vừa đỏ ửng lên. Bất quá Nhiếp Tử Ngôn hiện tại mới được hơn năm tuổi, vậy mà lúc mới bốn tuổi đã bắt đầu dám ngồi xe một mình, có thể thấy được là con trai của cô đã tự lập tựa chủ đến cỡ nào. Nghĩ tới đây, cô ngồi xổm người xuống, cứ như vậy đưa tay kéo Nhiếp Tử Ngôn vào trong ngực của mình: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi vì mẹ đã quên mất con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.