Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 72: Chương 72: Chương 72: Bảy ngày bị nhốt (1)




Trên đường từ toilet quay trở lại, Nhiếp Tử Vũ vô tình đụng phải một con ma men đang say mèm.

Tiểu thư, em thật xinh đẹp, tới đây, cùng uống một chén với bọn anh. Người đàn ông trung niên uống đến mức mặt đỏ như mông khỉ lôi lôi kéo kéo Nhiếp Tử Vũ, muốn kéo cô vào trong phòng bao.

Buông ra. Nhiếp Tử Vũ vừa giãy giụa vừa kêu cứu. Nhưng mà trong hành lang vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ, muốn kêu cứu cũng không có ai tới giúp.

Đừng như vậy chứ ~ tới đây uống với anh một chén nào. Tuy là trung niên, nhưng sức lực của đàn ông rất lớn. Chỉ một lát sau, nửa người của Nhiếp Tử Vũ đã bị kéo vào trong phòng bao. .

Cầu cứu không được, chỉ có thể dựa vào chính mình. Mắt nhìn thấy người đàn ông này càng ngày càng cười dâm đãng, Nhiếp Tử Vũ cắn răng một cái hạ quyết tâm, giơ chân lên cao đạp thẳng vào háng của ông ta.

Chỉ nghe thấy người đàn ông hét lên một tiếng chói tai như heo bị chọc tiết, buông lỏng tay ra, Nhiếp Tử Vũ thấy thế nhanh chóng chạy ra ngoài.

Con đàn bà chết tiệt, mẹ nó đứng lại cho tao, nếu tao mà bắt được tao giết chết mày!

Sau lưng truyền tới tiếng chửi rủa không chút lưu tình nào của người đàn ông kia, một giây sau đó Nhiếp Tử Vũ không ngừng chạy ra khỏi phòng bao. Lúc chỉ còn cách phòng bao vài bước chân, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, Nhiếp Tử Vũ giật mình chưa biết chuyện gì xảy ra, thì đã bị kéo vào trong một phòng bao.



Cạch một tiếng, cửa phòng bao bị khoá trái lại.

Ông là ai, buông ra! Trong phòng bao chưa bật đèn, trong bóng tối, một hơi thở dồn dập truyền tới, giống như khí thế của một con dã thú, xiết chặt lấy trái tim của Nhiếp Tử Vũ. Nhiếp Tử Vũ cảm giác được một bàn tay đang đẩy cô vào sát tường, một bàn tay to miêu tả lại đường nét của cô, Nhiếp Tử Vũ run rẩy một cái, toàn thân của cô đều nổi da gà hết cả lên. .

Không thể tưởng tượng được cô mới từ thoát ra từ trong miệng sói giờ lại rơi vào hang hổ, Nhiếp Tử Vũ, mày cũng quá xui xẻo rồi!

Trực giác cho thấy đây là một người đàn ông cường tráng, Nhiếp Tử Vũ cũng không giãy giụa và la hét nữa. Bởi vì cô biết hiệu quả cách âm trong phòng bao rất tốt, cho dù cô có la rách cổ họng cũng không có người nào tới.

Nhiếp Tử Vũ vô cùng ai oán thở dài một cái ở trong lòng, cô cố gắng ổn định lại.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ dây dưa tới cùng, nhưng người kia chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó một bàn tay khác nắm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực.

Trong lồng ngực cứng rắn như đá, có mùi nước hoa thoang thoảng rất quen thuộc, bị ôm trong lồng ngực khiến cho Nhiếp Tử Vũ không có chút nào gọi là bất an hay lo lắng mà ngược lại rất yên tâm giống như được ăn định tâm hoàn.

Rất quen thuộc…

Bởi vì cảm giác kỳ lạ này, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhăn mày lại.

Không khỏi cảm thấy kinh ngạc với suy nghĩ của mình, cô ngẩng đầu lên nhìn vào người kia, nhưng mà trong phong bao tối om đưa tay lên cũng không nhìn thấy năm ngón tay chứ đừng nói là nhìn thấy mặt mũi của đối phương, ngay cả đầu đối phương ở đâu cô còn không biết! .

Mặc kệ ông là ai, chỉ cần ông đừng làm gì tôi, cái gì tôi cũng có thể cho ông! Động tác dừng lại một chút, Nhiếp Tử Vũ cho là ông ta hài lòng với điều kiện của cô, vì vậy cô lại nói tiếp: Ông muốn bao nhiêu tiền? Mười vạn? Hai mươi vạn?

Đối phương không trả lời, chẳng qua là ôm cô càng chặt hơn. Nhiếp Tử Vũ đang định đối phó với ông ta giống như đối phó với người đàn ông kia thì lại cảm giác được một hơi thở ấm áp phả vào tai của cô, sau đó là một giọng nói lạnh như băng mang theo ý đùa giỡn. .

Bảo bối, tôi chỉ muốn em thôi.

Giọng nói khinh thường này khiến cho Nhiếp Tử Vũ giật mình một cái, trước mắt nhanh chóng hiện ra hình ảnh của một khuôn mặt lãnh khốc. Thân thể cô cứng đờ, đúng lúc cô muốn gọi ra tên của anh, thì đối phương đã bá đạo hôn chính xác lên môi của Nhiếp Tử Vũ.

Cuồng nhiệt hôn lên môi của cô, không chút ngăn trở nào mà đoạt hết tất cả ngọt ngào của cô. Đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc vào sâu bên trong, tận tình đoạt hết mọi ngọt ngào của cô. Nụ hôn của anh thô bạo và cuồng dã, nóng bỏng và tuyệt vời, trằn trọc trêu đùa lẫn nhau mà không nhìn thấy mặt nhau, nhưng lại phối hợp tới mức không chê vào đâu được.

Nụ hôn triền miên khiến cho Nhiếp Tử Vũ vất tất cả mọi suy nghĩ ra sau đầu, đầu óc trống rỗng, không một tia dục niệm nào. Càng sâu hơn nữa là, cô lại nhón chân lên nghênh đón nụ hôn của anh, đôi tay không biết quấn lên cổ anh từ khi nào. .

Không biết qua bao lâu, khi Nhiếp Tử Vũ có cảm giác khó thở, anh mới rời khỏi môi của cô, cùng lúc đó đèn bên trong bao sương được mở lên.

Ánh đèn sáng ngời từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khi Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương, khóe miệng vừa run run.

Quả nhiên là anh!

Nhanh chóng rút tay của mình về, Nhiếp Tử Vũ dùng hết sức của mình đẩy anh ra, sau đó hét lên với anh: Nhiếp Tử Phong, anh đang làm cái gì vậy! Nghĩ tới việc anh vừa mới hôn, Nhiếp Tử Vũ liền lau môi của mình thật mạnh, vừa nghĩ tới vậy mà mình lại còn không biết xấu hổ đáp lại nụ hôn của anh, vì vậy càng dùng sức lau mạnh hơn nữa.

Làm cái gì? A, đương nhiên là thu hồi món nợ mà em nợ anh! Lúc gặp cô ở Triệu thị, anh vẫn một mực chờ cô ở dưới lầu, nhân tiện theo dõi cô tới nơi này.

Thiếu nợ anh. . .

Nhiếp Tử Vũ không chút sợ hãi bước tới trước mặt của anh nói: Em nợ anh cái gì! .

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong tốt bụng nhắc nhở: Bảo bối của anh, chẳng lẽ em quên là ba năm trước, là ai đã cứu em một mạng rồi sao? Lúc nói đến ‘ba năm trước’, đáy mắt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên lóe ra ánh sáng âm lãnh.

Ba năm có thể khiến lòng người thay đổi, cũng có thể khiến một thiếu nữ trẻ lột xác một người phụ nữ xinh đẹp.

Ba năm trước, cô âm thầm, không nói một câu mà rời khỏi nhà họ Nhiếp, rời khỏi thế giới của anh. Vậy tại sao sau ba năm, cô lại còn quay trở lại?

Ba năm trước, anh dùng tính mạng của mình để cứu cô, nhưng đáp lại là sự phản bội của cô, sau khi cô biến mất, anh thề phải tìm được cô! Để cho cô nếm trải nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng!

Nghĩ tới vấn đề này, lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, dường như có thể kẹp chết một con ruồi. .

Nhiếp Tử Vũ đã hiểu, chẳng qua là cô không làm như điều Nhiếp Tử Phong mong muốn, cúi đầu xin xỏ, mà cô cười tự giễu: Anh muốn mạng của em sao? Được, anh lấy đi! Dù gì thì em cũng không thiết gì nữa! Từ nhỏ cô đã bị vứt bỏ, cho tới bây giờ cũng không ai cần cô, cô có sống cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Em! Nghe thấy cô xem thường sinh mạng của mình như vậy, nhất thời trong lòng dâng lên một cơn tức giận vô danh, đây không phải là điều anh mong muốn sao? Tại sao anh lại cảm thấy đau lòng!

Đột nhiên, đôi mắt nguy hiểm của Nhiếp Tử Phong nheo lại nhìn Nhiếp Tử Vũ, dưới ánh đèn, gương mặt của anh hung ác giống như quỷ satan, Anh không cần mạng của em!

Ba năm nay, vô số đêm nhớ tới cô, anh tự nói với mình, cho dù nguyên nhân cô rời đi là gì, cũng không thể mềm lòng. Nhưng mà vào giờ phút này nhìn thấy cô đứng ở trước mặt, tất cả những lời thề độc kia đều không còn ý nghĩa nữa. Thậm chí anh còn bắt đầu dao động, có nên cố gắng tìm hiểu nguyên nhân cô rời đi thực sự không. .

Khoé mắt liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, Nhiếp Tử Phong mềm lòng, không nhịn được hỏi ra câu hỏi mà lúc nào anh cũng canh cánh trong lòng.

Ba năm trước. . . Tại sao lại không chào mà đi?

Trước mắt hiện lên hình ảnh trong phòng bệnh ba năm trước, trong lòng vốn đã bình tĩnh lại giờ lại cảm thấy đau nhói.

Sự đả kích của anh đối với cô ba năm trước, cô vẫn không có cách nào buông xuống được.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy buồn cho chính mình.

Chỉ tiếc, Nhiếp Tử Phong làm rõ vấn đề này thì càng thêm đau lòng thôi. Bởi vì Nhiếp Tử Vũ chỉ khẽ nhìn anh một cái, dưới ánh mắt rối rắm của anh, mặt cô không đổi sắc, chỉ mở miệng nói: .

Không có gì đáng để cho em lưu luyến, em đi như vậy thì có làm sao. Không thể nghi ngờ, đây là lời nói trái lương tâm của Nhiếp Tử Vũ.

Nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời liền thay đổi.

Không có gì đáng để cho cô lưu luyến sao? Như vậy, anh được tính là cái gì!

Bên tai bỗng dưng vang lên lời nói của Quan Duyệt ba năm trước, trái tim bỗng nguội lạnh như băng. Ánh mắt lượn lờ từng trận cơn thịnh nộ, sự oán hận khiến cho lý trí của anh bị thiêu rụi sạch, Nhiếp Tử Phong bây giờ giống như một con dã thú bị chọc giận, bất kỳ lúc nào cũng có thể đem con mồi xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Nhìn thấy sự thù hận dưới đáy mắt anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi tự cười giễu cợt một tiếng.

Rốt cuộc thì anh muốn cái gì! Nói đi! Anh nói xong tôi liền cho anh ngay! Cô lạnh lùng giận dữ hét lên với anh, cũng cảm thấy thương xót cho mình.

Vậy anh muốn cái gì! Tình yêu, trái tim, cô đã sớm trao cho anh, cô không còn gì khác để trao cho anh nữa.

Quả nhiên, khoé môi của Nhiếp Tử Phong cong lên nở nụ cười âm hiểm: Anh muốn thân thể của em! Anh thẳng thắn.

Một lúc sau, cô mới phản ứng kịp, câu nói đầu tiên là: Không biết xấu hổ!

Đang lúc Nhiếp Tử Vũ cho là anh sẽ thẹn quá hoá giận, nhưng mà anh lại cười nhạt, nhíu mày nói: Có muốn nhìn một chút xem cái gì mới thật sự là không biết xấu hổ không? Nói xong, anh chặn ngang ôm cô vào lòng, cúi đầu mãnh liệt hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết kia.

Dừng tay! Nhiếp Tử Phong, anh dừng tay lại cho em! Nhiếp Tử Vũ tức giận tới mức mặt đỏ tía tai! Cô liều mạng cào cấu lên lồng ngực rắn chắc của anh, quát lên với anh: Tại sao anh có thể làm như vậy đối với em! Anh đã có Quan Duyệt, tại sao vẫn còn chạm vào em chứ!

Không biết có phải lời nói của Nhiếp Tử Vũ có hiệu quả hay không, quả nhiên Nhiếp Tử Phong dừng lại hành động đang làm.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng lên của cô, sự lạnh lùng trong trong lòng anh trở nên mềm lòng, trong giây phút này anh có chút xúc động muốn an ủi cô. Thế nhưng nghĩ tới hành động phản bội của cô, khiến cho anh lại trở nên lãnh khốc.

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, Nhiếp Tử Phong nham hiểm cười lạnh một cái. Đôi mắt co rút lại, anh lạnh lùng nói:

Hừ! Kèm theo tiếng hừ lạnh, Nhiếp Tử Phong tàn nhẫn ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong ngực rồi nói: Quan Duyệt sẽ trở thành vợ của anh, còn em, đời này chỉ có thể làm tình nhân của Nhiếp Tử Phong này thôi!

Mặc dù nhìn ánh mắt của anh đã sớm đoán được, nhưng khi Nhiếp Tử Vũ nghe thấy chính miệng anh nói ra không chút e dè như vậy, vẫn không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ.

Từng câu từng chữ của Nhiếp Tử Phong tàn nhẫn giống như một con dao, cắt đứt từng khúc ruột của cô, khiến cho máu chảy đầm đìa. Chỉ thấy Nhiếp Tử Vũ cười khổ một tiếng, giọng nói run run nói: Đến cuối cùng thì em đã làm gì có lỗi với anh chứ!? Mà anh lại đối xử với em như vậy.

Nhìn thấy cô buồn bã chỉ trích như vậy, Nhiếp Tử Phong sắp không chịu nổi, nhưng mà anh không thể quên được chuyện cô đã tàn nhẫn với anh như thế nào, cho nên chỉ có thể ép buộc mình trở nên lạnh lùng.

Đáp lại lời cô vẫn là tiếng cười khẩy của Nhiếp Tử Phong: Về vấn đề này, anh nghĩ là anh đã trả lời em rồi. Nhiều lời cũng vô ích, huống chi anh cũng không muốn nhắc lại nữa.

Dứt lời, Nhiếp Tử Phong cười nham hiểm một tiếng, lần mò trên người cô từ trên xuống dưới.

Cô thật sự muốn khóc, nhưng cô không thể khóc! Cô không thể để cho anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cũng không thể để cho anh biết trong lòng mình vẫn còn có anh! .

Mặc kệ em có đồng ý hay không, tóm lại em chỉ có thể là của anh! Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nói khỏi miệng một câu như vậy.

Đang yên đang lành. Nhìn thẳng vào ánh mắt rất nghiêm túc kia của anh, một lúc sau Nhiếp Tử Vũ lắc đầu một cái, nói một câu: Anh đúng là bị điên rồi. Nói xong xoay người đi không thèm nhìn anh nữa.

Bây giờ em mà đi ra ngoài, anh sẽ đưa em cho người đàn ông kia! Nhiếp Tử Phong hung dữ đe doạ.

Nghe thấy anh nói câu này, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ tan nát. Cô giấu cảm xúc của mình sâu vào trong, hít một hơi thật sâu để giả vờ bình tĩnh, sau đó mở cửa ra để bước ra ngoài.

Đứng lại! Nhiếp Tử Phong lạnh lùng quát bảo dừng lại.

Nhiếp Tử Vũ dừng lại, quay lại nói: Người đàn ông kia còn tốt hơn anh gấp trăm lần! Vừa nói vừa bước chân đi.

Thấy thế, Nhiếp Tử Phong không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng: Đáng chết! Sau đó đuổi theo, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.

Buông em ra! Nhiếp Tử Vũ quát lên.

Đừng mơ tưởng! Nhiếp Tử Phong đáp lại lời cô, rồi hung hăng thề như chém đinh chặt sắt: Đời này em đừng mong thoát khỏi anh! Cho dù chết, anh cũng sẽ kéo em cùng xuống địa ngục! Nói xong, anh khom người bế cô lên, sau đó liền bước ra ngoài.

Nhiếp Tử Vũ không ngừng giãy giụa dù chỉ một giây, nhưng cho dù cô có cào cấu, gặm cắn như thế nào thì Nhiếp Tử Phong cũng không có hành động gì hết, mặc cho cô làm gì anh thì làm. Cho tới khi đi tới đại sảnh của khách sạn, Nhiếp Tử Vũ lớn tiếng kêu cứu, mọi người chỉ trân trối nhìn bọn họ, không một ai lại ngăn cản hành vi này của Nhiếp Tử Phong.

Bởi vì đối phương không coi ai ra gì, chút ý trí còn sót lại của Nhiếp Tử Vũ cũng không còn nữa.

Ôm Nhiếp Tử Vũ đi tới chỗ dừng xe ở ven đường, Nhiếp Tử Phong không nói câu nào liền ném cô lên xe.

Lúc sau Nhiếp Tử Phong cũng không nói gì với cô. Nhìn một cái, sau đó Nhiếp Tử Phong ngồi lên ghế lái khởi động xe.

Hai người cùng tức giận, khiến cho không khí trong xe căng thẳng và yên ắng, cũng khiến cho bọn họ có chút không được tự nhiên.

Chiếc xe Rolls-Royce màu đen lướt nhanh như gió trên đường cao tốc, tiếng gió gào thét bên tai, không kịp nhìn rõ cảnh vật ở xung quanh thì nó đã lướt qua.

Bởi vì tốc độ xe tăng tới mức tối đa, nên Nhiếp Tử Vũ sợ tái xanh mặt mày. Hai tay để trên đùi nắm chặt thành quyền, cô hít từng hơi thật sau, chỉ sợ tim mình không chịu nổi mà ngất đi. .

Hết lửa giận Nhiếp Tử Phong dần dần bình tĩnh lại, khi ánh mắt của anh liếc nhìn qua gương thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ như cắt không còn chút máu nào, tất cả những tức giận đều biến mất không còn sót lại chút gì, đồng thời anh cũng giảm tốc độ xe xuống.

Cảm giác được tiếng gió bên tai đã nhỏ đi, Nhiếp Tử Vũ vốn đang nhắm chặt hai mắt lúc này mới to gan mở hai mắt ra. Dừng xe! Anh dừng xe lại! Dừng xe lại cho em! Cô tức giận quát to lên với anh, cảm thấy khinh thường hành động cưỡng ép này của anh: Chỉ biết bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như em, Nhiếp Tử Phong anh có còn là một nam tử Hán không!

Nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng không vì sự châm chọc của cô mà dừng xe lại, chẳng qua chỉ nhíu mày lại, khẽ đáp lại cô: Anh chưa bao giờ nghĩ mình là nam tử Hán.

Như bị nghẹn lại trong họng, Nhiếp Tử Vũ tức giận đỏ mặt lên, một lúc lâu mới nói được một câu: Anh … Anh đùng là … Đồ ghê tởm!

Nhưng mà, đừng tưởng cô sẽ dừng lại ở đây thôi! Đang lúc Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong để tìm cách đối phó anh, thì một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên tử trong túi quần của cô.

Đúng rồi, cô còn có điện thoại di động mà cô có thể gọi cầu cứu rồi!

Thấy trong mắt anh không có ý tốt, trong lòng cô cảm thấy bất an.

Đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia sáng, lấy điện thoại di động ra cô muốn tìm người tới cứu, nhưng mà điện thoại chưa kịp bắt máy, đã bị Nhiếp Tử Phong cướp đi, sau đó nhẫn tâm ném ra ngoài cửa xe.

A, điện thoại di động của em! Cô vừa mới mua được chưa lâu đâu! Nhiếp Tử Vũ đau lòng, nhưng mà quan trọng hơn đây là công cụ duy nhất để cô chạy trốn. Nghĩ tới đây, cô dùng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây chuyện, lại không nhịn được quát to lên: Anh là tên khốn kiếp, đến cùng là anh muốn như thế nào!

Bỗng dưng, đôi mắt của anh co rút một trận, ngay sau đó anh nghiến răng một cái, dùng sức đạp chân ga.



Nhiếp Tử Phong đột nhiên gia tốc khiến cho sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ vô cùng khó coi, khi cô muốn ngăn anh lại, thì cũng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, những lời muốn nói lại nuốt vào bụng. Không biết qua bao lâu chiếc xe Rolls-Royce rốt cuộc dừng lại bên bờ biển, Nhiếp Tử Vũ vốn đã muốn ói lên ói xuống ở trên xe, còn chưa kịp ổn định lại sự hoảng loạn trong lòng, đã bị Nhiếp Tử Phong nhanh chóng kéo tới bên người của anh, ôm vào trong ngực.

Trên một bãi đất trống ở bờ biển.

Nhiếp Tử Vũ bị Nhiếp Tử Phong lôi kéo đi, vừa định mở miệng mắng chửi một trận, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

Những gì tôi dặn chuẩn bị đã chuẩn bị đủ hết chưa?

Anh đang nói chuyện với ai…. Câu nói của Nhiếp Tử Vũ chưa nói hết, Nhiếp Tử Vũ đã nhìn thấy một bóng người trong bóng đêm bước tới. Đến khi cô nhìn rõ thấy người kia xong, cô như hoá đá ngay tại chỗ.

Quản… Quản gia, tại sao ông ấy lại ở đây! Nhiếp Tử Vũ tròn mắt vì kinh ngạc bởi sự xuất hiện của ông ấy.

Đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Quản gia cẩn thận và tôn kính trả lời vấn đề của Nhiếp Tử Phong, sau đó mới hỏi thăm Nhiếp Tử Vũ đang trợn to hai mắt lên nhìn mình: Cô chủ, đã lâu không gặp. Nói xong, nở một nụ cười hiền lành.

Dạ. Nhiếp Tử Vũ cũng nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.

Nhìn thấy thái độ của cô đối xử với mình và quản gia khác biệt một trời một vực, Nhiếp Tử Phong vốn đang không vui nhất thời càng trở nên bực bội hơn. Một tay dùng lực kéo cô đang không chút đề phòng nào vào trong ngực của mình, bàn tay nắm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của cô, thờ ơ nói với quản gia: Dẫn tôi tới đó đi?

À… Ở ngay kia. Quản gia vừa nói xong, đồng thời đèn đường ở xung quanh được mở lên, nhất thời bãi đất trống to như vậy trở nên sáng như ban ngày.

Cảm thấy khó hiểu với đoạn đối thoại của hai người, Nhiếp Tử Vũ quay sang nhìn theo hướng chỉ của quản gia, sau khi nhìn thấy điều mà Nhiếp Tử Phong ám chỉ, sắc mặt cô liền biến đổi.

Bởi vì ngay chỗ đất trống cách chỗ bọn họ đứng khoảng hai thước, rõ ràng có một chiếc máy bay trực thăng đang nằm đó.

Máy bay trực thăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.