Bệnh tình của lão phu nhân rất nhanh đã ổn định lại, được chuyển tới phòng bệnh thường, lúc này người nhà họ Nhiếp mới thở phào một hơi. Mẹ Nhiếp về tới nhà nghe thấy tin Nhiếp Tử Vũ đã thu dọn đồ đạc rời đi, cho dù trong lòng rất áy náy với cô, nhưng ngại vì trong tình huống thế này cũng chỉ có thể để mặc cho cô đi.
. . .
Hôm sau.
Bên trong phòng bệnh chỉ có một màu trắng thuần khiết, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ truyền tới tiếng “tí tách” của máy điện tâm đồ, ngoài âm thanh đó ra không còn tiếng động nào khác.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đẩy cửa phòng ra, sau đó đôi chân thon dài bước vào bên trong phòng bệnh. Một đôi mắt đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo quan sát cả căn phòng bệnh, sau đó mới thận trọng đóng cửa phòng lại.
Dđienn damn leie quyýdon. Tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch liên tiếp vang lên ‘lộc cộc lộc cộc’. Chỉ một lát sau, một bóng dáng màu đỏ tươi nhanh chóng đứng bên cạnh giường bệnh.
Quan Duyệt vươn tay, ngón tay thon dài vuốt ve trên khuôn mặt không chút huyết sắc nào của lão phu nhân. Đột nhiên, khoé miệng đỏ tươi nở một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó tay trái thò vào trong túi lấy ra một cành hoa cúc đặt lên ngực của bà ta.
Hừ, bà già, không chết là do mạng của bà lớn.” Nói xong nụ cười dưới đáy mắt của Quan Duyệt biến mất, ngược lại thay bằng giọng mỉa mai. Nhờ hồng phúc của bà, Nhiếp Tử Phong và con đàn bà đê tiện Nhiếp Tử Vũ rốt cuộc đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Cho nên, tạm thời tôi không cần lo lắng sẽ bị Tử Phong huỷ bỏ hôn ước với tôi nữa rồi.
Cô ta tin tưởng, chỉ cần Nhiếp Tử Vũ bỏ đi, như vậy thì Nhiếp Tử Phong vẫn có thể là của cô ta! Bởi vì ở trên đời này, không có người nào có thể xứng với Nhiếp Tử Phong giống như cô ta nữa! Nghĩ tới đây, nụ cười ở khóe miệng của Quan Duyệt dần dần lan ra tận đuôi mắt.
Nhìn máy điện tâm đồ vẫn đang chạy ổn định, đáy mắt của Quan Duyệt loé lên một tia tàn nhẫn. DđiZFenn damn Àleie quyýdon.
Mặc dù bác sĩ nói có thể cả đời của bà sẽ bị hôn mê bất tỉnh, nhưng vì bảo đảm đạt được mục đích của mình, tôi sẽ không lưu lại cho bà một con đường sống nào, mất công một ngày nào đó bà lại đứng ra chỉ điểm tôi.”
Đối xử với kẻ địch, cô ta chưa bao giờ nhân từ nương tay, cho dù là người bà ngày xưa đã hết mực yêu thương mình, cô ta cũng quyết sẽ không lưu tình!
Nhớ, muốn trách thì trách Nhiếp Tử Vũ, là cô ta đã hại bà biến thành như vậy! Còn nữa trên đường xuống hoàng tuyền, đi đường thuận lợi. Dứt lời, cô ta liền nhanh chóng rút hết bình tiếp dưỡng khí của bà ta ra.
Thì thấy lão phu nhân đang hôn mê co quắp người một lúc, máy điện tâm đồ nhanh chóng biểu hiện lên xuống không ổn định, chỉ một lát sau liền đi xuống đều.
Nhìn qua dường như là một đường thẳng, Quan Duyệt càng nở ra nụ cười tà ác.
Nhiếp Tử Vũ đã đi, lão phu nhân chết rồi, trên đời này, không còn bất kỳ kẻ nào có thể cản trở bước chân của cô ta nữa rồi ! Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cầm túi xách lên muốn xoay người rời đi.
Nhưng khi cô ta xoay người, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy ở trước mặt hiện ra một bóng dáng màu trắng, nụ cười trong nháy mắt cứng ngắc lại ở khóe môi.
Thì ra thật sự là do chị làm sao!
※
Không dám tin trong giọng nói mang theo chút run rẩy.
Khuôn mặt tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ bởi vì biết được chuyện này mà trở nên tái xanh, khoé mắt co quắp lại. Nhìn Quan Duyệt bị cô bắt tại trận có chút trở nên hoảng hốt, trong lòng cô dâng lên cảm xúc phức tạp, một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được. điễnn dàn nên quýndon.
Làm sao chị có thể. . . Tại sao có thể. . . Cô dùng ánh mắt lên án mạnh mẽ nhìn Quan Duyệt, đột nhiên ánh mắt nhìn lên cái máy điện tâm đồ thấy đường sóng đi xuống, trong lòng hơi hoảng sợ. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Quan Duyệt, cô nhanh chóng đi tới phía trước cửa sổ muốn nhấn nút cấp cứu khẩn cấp.
Nhưng mà đúng lúc cô đang ở sắp đè xuống cái nút kia, Quan Duyệt đột nhiên giữ tay cô lại, ngăn lại hành động của cô.
Cô muốn cứu sống bà già đáng chết này sao? Không có cửa đâu! Cô ta thật vất vả mới khiến cho bà già này chết đi, tuyệt đối không thể để cho Nhiếp Tử Vũ cứu sống bà ta!
Nghĩ tới đây, đáy mắt của Quan Duyệt dâng lên tia khát máu, tay phải đột nhiên chuyển sang nắm lấy tóc của Nhiếp Tử Vũ tóc, một tay liều mạng kéo cô lùi về phía sau.
A! Nhiếp Tử Vũ thét lên một tiếng, da đầu đau đớn như bị xé rách ra, cả người chật vật ngã ngồi xuống dưới nền nhà. Nhìn lên thấy Quan Duyệt đang từ trên cao nhìn mình, cô cắn răng khẽ hét lên nói: Tôi cho là chị còn một chút lương tâm, không ngờ chị lại bị điên tới mức như vậy!” Ngày thường lão phu nhân đã dối xử tốt với cô ta như vậy, tại sao cô ta lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Hừ! Là do cô khiến cho tôi phát điên như vậy đấy!” Quan Duyệt xì mũi coi thường, gương mặt được tô son trát phấn trở nên nhăn nhó, vẻ mặt khó ưa: Nếu như không phải do cô ba lần bốn bận cướp đi Tử Phong từ bên cạnh tôi, tôi có biến thành như vậy không?!” điễádnn dàn nên qâuýndon.
Tất cả đều trách cô ta, đều do cô ta!
Tôi chưa bao giờ làm như vậy! Nhiếp Tử Vũ không chịu yếu thế hét trở lại, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, một lần nữa chạy về phía giường bệnh.
Tôi không cho phép cô cứu bà ta! Thấy cô lại cố gắng bấm chuông, Quan Duyệt gào thét tới mức mặt đỏ tía tai, đáy mắt bốc hoả lên. Đưa một tay lên giáng một cái tát, Nhiếp Tử Vũ vội vàng không kịp tránh né bị choáng váng.
Nhẫn nại chịu cơn đau đớn ở trên mặt, Nhiếp Tử Vũ không sợ hãi trợn mắt trừng trừng nhìn cô ta, liều hết sức lực nhấn chuông cấp cứu khẩn cấp, thuận tay bỏ ống cung cấp dưỡng khí lên cho bà ta.
Mắt nhìn thấy không thể ngăn cản thành công được, vẻ mặt của Quan Duyệt lập tức đen lại. Đôi tay chống lên tường, vẻ mặt không chút hốt hoảng, ngược lại đáy mắt lại loé lên chút quỷ kế.
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ đang thở phào nhẹ nhõm, cắn răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra một câu nói: “Cô không nên hành động như vậy, không nên? Được rồi! Nhiếp Tử Vũ, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!” dfien ddn lie qiu doon
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt còn chưa kịp suy nghĩ sẽ lời nói của cô ta là có ý gì, thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười lạnh lẽo nham hiểm, sau đó dùng đầu đập vào vách tường.
Cũng chỉ trong nháy mắt, máu tươi từ trên chiếc trán trắng nõn của Quan Duyệt tràn ra, chảy xuống gương mặt của cô ta, nhìn hết sức đáng sợ.
Chị. . . Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ trợn to đôi mắt, không dám tin cô ta sẽ làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại sững sờ ngay tại chỗ không thốt nên lời.
Cũng ngay tại lúc này, hàng loạt bác sĩ ý tá tràn vào phòng bệnh, mà ở phía sau họ, mà theo sau còn có Nhiếp Tử Phong vốn đang bàn bạc về bệnh tình của lão phu nhân!
Khi Nhiếp Tử Phong nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang ngây người như phỗng đứng ở trước giường bệnh với sắc mặt trắng bệch, trong mắt của anh nhắt thời sẫm lại.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở chỗ này? Anh lạnh lùng hỏi, vẻ mặt không chút thay đổi. dfien ddn lie qiu doon
A, Tử Phong, rốt cuộc anh cũng đã tới. Em thật sự rất sợ đó.” Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Phong xuất hiện, ngay lập tức Quan Duyệt lộ ra một bộ dạng đáng thương, cố gắng nặn ra chút nước mắt, nhào vào trong ngực của Nhiếp Tử Phong.
Cảm giác được sự mềm mại ở trong ngực, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chú ý tới sự tồn tại của Quan Duyệt. Vốn là không kiên nhẫn muốn đẩy cô ta ra, nhưng mà tầm mắt nhìn thấy cái trán của cô ta đang không ngừng chảy máu, liền ngưng động tác lại.
Vết thương này của cô là có chuyện gì xảy ra? Anh dằn lòng lại hỏi.
Vấn đề của anh vừa vặn đúng ý của cô ta, vì vậy vội vàng nghẹn ngào nói: Ưm, em. . . Em thật sự rất sợ. . . Vũ Vũ, cô ấy bị điên rồi. . . Cô ấy không chỉ muốn giết bà nội, cô ấy còn phải giết em.