Vẻ mặt kiên quyết của cô giống như một thanh đao, xuyên qua lồng ngực của Nhiếp Tử Phong đâm thật sâu vào tim hắn, nhất thời máu chảy đầm đìa. Trên gương mặt tuấn lãng trắng bệch hẳn ra, đôi mắt vốn sáng ngỡ như tinh tú liền ám trầm xuống, giống như một cái đầm lầy thật sâu, sâu không lường được.
- Vũ Vũ ...
Câu trả lời của cô làm hắn hoàn toàn khiếp sợ, phải thật lâu mới khẽ gọi tên cô. Hắn đưa tay ra muốn nỗ lực giữ cô lại, sau đó lại bị Nhiếp Tử Vũ khéo léo tránh đi. Hết sức mất mát, hắn lại thu tay về, ánh mắt đau đớn nhìn cô, một câu nói không lưu loát được nói ra:
- Đừng như vậy mà, em nghe anh giải thích đi.
- Tôi không muốn nghe.
Giọng nói lạnh lùng khiến cho người ta không nghe ra được tâm tình chân thật của cô. Đôi mắt ngấn nước không nhanh không chậm nhìn quét qua hắn một cái, cô cố gắng kiềm chế nội tâm dậy sóng của mình, xua đuổi hắn:
- Tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi.
- Vũ Vũ.
Nhiếp Tử Phong chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng năn nỉ, tuy nhiên, còn chưa chờ hắn nói ra khỏi miệng thì một loạt tiếng bước chân ngổn ngang đột nhiên từ xa truyền tới, nhất thời làm cho toàn bộ những ngôn từ của hắn bị nuốt chửng vào trong bụng.
- Vũ Vũ.
Một tiếng gọi đầy sợ hãi vang dội vang lên ở ngoài cửa phòng, ngay sau đó bóng dáng của Nhiếp mẫu liền xuất hiện ở cửa. Bà bước nhanh đi về hướng Nhiếp Tử Vũ, còn lo lắng hỏi:
- Mẹ nghe quản gia nói con ngất đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Có gọi bác sĩ tới hay chưa?
Nói xong, vội vàng kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt.
Nhìn vẻ lo lắng bận lòng trên mặt Nhiếp mẫu, lòng của Nhiếp Tử Vũ nhất thời mềm nhũn, đau đớn trong lòng được sưởi ấm, nhất thời an ủi không ít đau đớn trong lòng cô. Cô khổ sở nặn ra một nụ cười yếu ớt, lắc đầu, muốn làm cho Nhiếp mẫu yên tâm một chút, lúc đang muốn nói không có gì đáng ngại thì một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên.
- Thời tiết nóng bức như thế, bác gái, con nghĩ Vũ Vũ có lẽ là bị cảm nắng rồi.
Giọng nói quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong cùng sửng sốt, cùng quay đầu lại chỗ phát ra thanh âm kia, nhưng sau khi nhìn thấy rõ Quan Duyệt đang chậm rãi đi vào trong phòng thì càng sửng sốt hơn, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lại càng khó coi hơn.
Người khác có thể không chú ý tới, nhưng lúc cô ta nói ra những lời này thì hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, trong đáy mắt thoáng hiện lên sự khinh thường trước sau như một đối với cô.
Đôi mắt to tròn thật to co rút một hồi, hai tay của Nhiếp Tử Vũ rũ xuống hai bên, không tự chủ được nắm thành quyền, ánh mắt sắc bén tới cực điểm. Trong một tích tích nào đó, cô muốn đi lên xé nát gương mặt cô ta, nhưng ngại vì có Nhiếp mẫu ở đây, cô chỉ có thể ngầm chịu đựng.
- Có thể là vậy.
Nhiếp mẫu tán đồng gật đầu, sau đó quan tâm hỏi:
- Vũ Vũ, con muốn mẹ giúp con đi gọi bác sĩ tới không?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thu đôi mắt lại, cố gắng bình tĩnh:
- Con không sao.
Nhưng mà câu nói vừa nói ra, Quan Duyệt lại lần nữa lên tiếng:
- Nếu Vũ Vũ đã không sao, vậy thì chúng ta đừng có quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi nữa. Người bị cảm nắng phải nghỉ ngơi thật nhiều mới tốt.
Nói xong, khóe miệng nở ra nụ cười.
- Ừ, vậy chúng ta đi ra ngoài đi.
Nhiếp mẫu yên tâm, đứng thẳng người lại, bất ngờ, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh, sắc mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc:
- Tử Phong, vừa đúng lúc con ở đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Nói xong, sau khi dặn dò Nhiếp Tử Vũ nghỉ ngơi thật tốt thì mới rời khỏi phòng.
Nhìn sắc mặt còn khó chịu hơn trước của Nhiếp Tử Vũ, lòng Nhiếp Tử Phong căng thẳng, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Em nghỉ ngơi thật tốt đi, sau này chúng ta lại nói tiếp.
Nói xong, sau khi dùng ánh mắt chan chứa thâm ý nhìn cô một hồi thì mới đi ra ngoài.
Không quá nửa phút, trong phòng chỉ còn lại có hai người là Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt.
- Cô còn có việc gì sao?
Nhiếp Tử Vũ chán nản hỏi.
- Không có.
Quan Duyệt nhíu mày, vẻ mặt giễu cợt, nói:
- Chỉ là muốn nói với cô một câu: “Muốn đấu với tôi, cô còn non nớt lắm“.
Nói xong, cũng xoay người rời đi.
Một giây, hai giây.
Nhìn căn phòng trống rỗng, lắng nghe tiếng hít thở của mình, sự yên tĩnh tựa như cả thế giới này chỉ còn lại trơ trọi một mình cô. Cuối cùng, Nhiếp Tử Vũ cũng không nhịn được nữa mà bật khóc.