Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 281: Chương 281: Ngoại truyện 2: Tình yêu lại tiếp tục đâm chồi nảy lộc (tiếp theo)




“Em định đi đâu?” Nhiếp Tử Phong đứng chắn ngang ở trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.

“Nước Mỹ.” Cô muốn đi gặp Tống Linh, muốn giúp anh làm mọi chuyện cần thiết, muốn được nghe anh nói hết những gì anh muốn nhờ cô.

“Em muốn đi tìm hắn sao?” Thoáng cái sắc mặt Nhiếp Tử Phong trở nên tái nhợt. “Anh sẽ không cho phép em đi ra ngoài, em hãy từ bỏ ý định này đi! Huống hồ, em đã quên rằng hắn đã làm ra nhưng chuyện thế nào đối với em rồi hay sao?”

“Không nên như vậy... Anh ấy... Anh thật sự bị bệnh. Em chỉ nghĩ rằng, em muốn đi thăm anh ấy một chút thôi...” Cô chưa quên những chuyện mà Tống Linh đã làm đối với chính mình, nhưng mà, khi cô nghe thấy anh bị bệnh thì trong tích tắc, cô liền tha thứ anh rồi. Một người sắp bị chết, cô làm sao có thể nhẫn tâm mà căm hận được đây!

“Không được, anh không đồng ý! , Anh không cho phép em đi!” Nhiếp Tử Phong kiên quyết lắc đầu, hàng lông mày của anh nhanh chóng nhíu chặt lại đến co rút, bất luận như thế nào, anh cũng không thể để cho cô đi được.”Chẳng lẽ em không sợ hắn sẽ lại lừa em lần nữa sao? Huống hồ, em là gì của hắn chứ, đi thăm nom hắn để làm cái gì? Không được, trong chuyện này em không được đi đâu hết!” Cái loại người này, cho dù có bị chết thật đi nữa, cho dù hắn có chết rồi nhưng hắn vẫn chưa hết tội.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong. Đây là lần đầu tiên hai người có ý nghĩ khác nhau.

“Làm sao anh có thể nói như vậy được chứ, cho dù có mối thâm cừu đại hận thế nào đi nữa, nhưng dù sao anh ấy cũng là em trai của anh kia mà... Anh chính là người thân duy nhất của anh ấy.”

“A! Bây giờ là em đang thay mặt cho hắn để nói chuyện với anh sao?” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn cô, gương mặt anh đã tái đi quá nửa rồi. Em là người phụ nữ của Nhiếp Tử Phong anh đây, chứ không phải anh trai của người nào đó có tên là Tống Linh! Còn nữa, hắn mang họ Tống, còn anh mang họ Nhiếp! Giữa hai người bọn anh không có một chút liên quan nào hết!

“Nhưng mà...” Nhiếp Tử Vũ như còn định nói điều gì đó, nhưng Nhiếp Tử Phong cũng đã quay đầu, xoay người đi ra khỏi gian phòng.

Cửa phòng kêu “rầm!” lên một tiếng, khép kín từ trên xuống dưới, Nhiếp Tử Vũ đang định chạy tới để mở cửa đi ra ngoài, lại nghe thấy một tiếng động vang lên, là tiếng vặn chìa khóa từ bên ngoài đang khóa cánh cửa ra vào. Sau tiếng vặn chìa khóa khóa cửa vang lên, đôn cho dù cô vặn tay cầm cánh cửa đến vặn vẹo cả người đi, thì cũng không sao mở được cửa.

“Tử Phong, Tử Phong, mở cửa ra cho em đi ra ngoài!” Nhiếp Tử Vũ một bên vừa khóc một bên vừa lo lắng đập cửa, miệng hét lên: “Nhiếp Tử Phong, anh hãy mau thả em ra, thả cho em đi ra ngoài!”

Sau đó, Nhiếp Tử Phong chỉ để lại cho cô một lời nói lạnh lùng: “Trước khi trong đầu em từ bỏ hẳn ý nghĩ đi Mỹ để gặp Tống Linh, em cứ ở bên trong phòng đã!” Tiếp đó, bên ngoài cửa đã không còn bất cứ âm thanh nào nữa

Bất kể cô đập cửa như thế nào, vẫn không có tiếng đáp lại.

********************

Nhiếp Tử Phong thật sự nổi giận! Nhiếp Tử Vũ thật sự bị giam lỏng rồi!

Sau khi Nhiếp Tử Vũ bị nhốt ở trong phòng hai giờ, vì muốn trong đầu Nhiếp Tử Vũ phải đoạn tuyệt với ý nghĩ rời đi Nhiếp Tử Phong đã phái người đến lắp ráp những chiếc song sắt để bảo vệ cửa sổ. Anh làm như vậy khiến cho cơ hội duy nhất để Nhiếp Tử Vũ rời đi khỏi đây cũng bị tan biến. Suốt một buổi chiều, Nhiếp Tử Vũ hết gõ cửa lại đập cửa, nhưng vẫn không có người nào để ý đáp lại cô một tiếng.

Thời điểm Bữa tối, Nhiếp Tử Phong mang đồ ăn đến, Nhiếp Tử Vũ muốn nhân cơ hội này để chạy ra ngoài, chỉ tiếc là Nhiếp Tử Phong cũng không để cho cô có cơ hội đó.

“Em vẫn còn muốn đi gặp hắn như trước sao?” Nhiếp Tử Phong hỏi.

“Đúng vậy!” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, khẳng định.

Vậy sao! Tốt lắm, vậy thì anh sẽ tiếp tục khóa cửa! Lúc Nhiếp Tử Phong rời đi, sắc mặt anh tái nhợt, hơn nữa sau đó anh còn dặn dò mọi người trong nhà, bất kể thế nào, không có sự đồng ý của anh, không cho phép bất kỳ ai đến mở cửa cho cô!

Không có cách nào để đi ra ngoài, Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng hết kêu gào lại mắng nhiếc Nhiếp Tử Phong. Cuối cùng vì muốn chống đối lại mệnh lệnh hung ác của Nhiếp Tử Phong, cô bắt đầu đập vỡ đồ đạc! Bất kể là những thứ gì mà cô có thể nhìn thấy, cô liền bắt đầu đập phá.

Đến ngày hôm sau, sau khi Nhiếp Tử Phong đi vào trong phòng, thì chỉ thấy cả căn phòng đã trở thành một đống hỗn độn, cũng bởi vậy, anh lại càng thêm tức giận. Anh nhìn cô, sau khi mấy người hầu nữ nhanh chóng thu dọn hết những đống đồ bị đập vỡ gì kia xong, Nhiếp Tử Phong liền sai người mang đến thêm nhiều đồ vật hơn nữa, tất cả đều để lại ở trong phòng.

“Em thích đập vỡ đồ phải không? Tốt lắm, anh cho em thoải mái mà đập!” Hung hăng quẳng lại những lời này, sau đó Nhiếp Tử Phong liền xoay người rời đi. Cho dù thật sự cô có đập phá đồ đạc đến mức bị táng gia bại sản, anh cũng không cho phép cô đi ra ngoài để gặp người đàn ông kia được !

Nhiếp Tử Vũ lại bị nhốt trong phòng suốt một buổi sáng, sau khi mang cơm đến cho cô, quản gia vội vàng đến bẩm báo với Nhiếp Tử Phong.

“Thiếu gia, tiểu thư lại bắt đầu đập phá đồ đạc.” Tiểu thư cũng thật ác độc, ông vào đưa cơm cho cô, lúc sau cũng không còn có chỗ nào để đặt chân nữa.

Nhiếp Tử Phong vẫn nhàn nhã ngồi xem báo, chỉ thản nhiên đáp lại: “Mua thêm nhiều đồ một chút để cho cô ấy tiếp tục đập.” Anh nói như mây trôi nước chảy, nhưng chỉ có sự lo âu đang nhiễm đầy đáy mắt của anh là tiết lộ nỗi lòng chân thật của anh.

Vì vậy khi quản gia lại mua rất nhiều đồ vật về, Nhiếp Tử Phong lại nhìn chằm chằm vào đống đồ, sau đó sai người chuyển tất cả chỗ đồ mới mua đó vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, đồ đạc đã được tiếp tục chuyển vào tràn ngập cả trong phòng.

“Em cứ thoải mái đập vỡ hết đi nhé, anh sẵn sàng lại mua thêm đồ về để cho em tiếp tục đập.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nói xong câu nói đó liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Thời điểm bữa cơm trưa, quản gia lại vào báo.

“Thiếu gia, tiểu thư nói nếu như ngài không chịu thả cô ấy đi ra ngoài, cô ấy sẽ bắt con trai của ngài để chém.” Hi vọng, đây chỉ là lời nói có chút tùy tiện của cô.

Nhiếp Tử Phong lạnh lùng thoáng nhìn, không một giây chần chờ: “Bảo với lái xe đi đến vườn trẻ đón Tử Ngôn về, nhớ rõ là chuẩn bị dao cho thật tốt, đến lúc đó Tử Ngôn vào để cho cô ấy chém!” Anh cũng muốn thử nhìn xem, cô còn có thể kiên trì được bao lâu.

“. . .”

Đến thời điểm buổi tối, sau khi mang bữa cơm tối cho cô, quản gia lại tiếp tục chạy đến báo, lúc này ông lo lắng đến mức sắc mặt đại biến.

“Thiếu gia, tiểu thư đang tự ngược đãi bản thân.” Nếu như ông nhìn không lầm, trong tay tiểu thư đang cầm con dao buổi chiều ông mới đưa vào, trên tay cô dính đầy máu tươi... Ông không sao ngăn cản nổi Nhiếp Tử Vũ, chỉ có thể tìm đến anh.

Nhiếp Tử Phong sững sờ, khẽ nguyền rủa một câu: “Chết tiệt!” Nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng của anh nữa.

**********************************

Nhiếp Tử Phong dùng tốc độ của một cơn lốc lao lên trên lầu, vội vã mở cửa phòng ra, một cái bóng dáng màu đen liền lao về phía anh, vừa vặn va vào ngực anh một cú nảy lửa.

“Em muốn đi đâu vậy?” Nhiếp Tử Phong gắt gao túm lấy bờ vai của cô, nhìn sắc mặt của cô lúc này trở nên tái nhợt vì không chịu ăn uống, anh đau lòng đến mức trái tim như bị vặn xoắn lại. Ánh mắt của anh vừa nhìn xuống, rơi đúng vào lòng bàn tay dính đầy máu tươi của cô, trong lòng anh lại bắt đầu cảm thấy run rẩy, đồng thời cũng vì phương pháp này của cô mà anh cảm thấy thực thất vọng và đau khổ.

“Em vì hắn ta mà thật sự đã tự ngược đãi chính bản thân mình đến mức này hay sao?!” Vì Tống Linh kia mà cô thậm chí không tiếc tự làm bản thân mình bị thương, cô muốn dùng chuyện này để uy hiếp anh sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.